"Vô Song sư huynh lăn xuống á? Làm sao có thể! Đó là Vô Song công tử mà! Sao có thể rơi từ đây xuống được!"
"Cũng đúng, chắc ta nhìn nhầm rồi!"
Diệp Bắc Minh vừa trở về.
Chu Nhược Giai đã mỉm cười tiến lên: "Bắc Minh ca ca về rồi!"
Diệp Bắc Minh nắm tay cô: "Nói chuyện với sư phụ em thế nào rồi?"
Chu Nhược Giai không giấu giếm: "Chỉ là mấy chuyện đại hôn thôi! Với lại, sau đại hôn, su phụ định đưa em tới chiến trường Cổ Đế một chuyến!"
Diệp Bắc Minh tò mò: "Chiến trường Cổ Đế?"
Chu Nhược Giai giải thích: "Vũ trụ này từng trải qua một đại kiếp nạn, bị chia làm ba, Bắc Minh ca ca biết rồi chứ?"
Hắn gật đầu: "Có tìm hiểu qua, chia thành hai Vũ Trụ Ấn và một Đại La Vũ Trụ!”
Chu Nhược Giai nói: "Đúng vậy. Sau trận chiến ấy, Đại La Vũ Trụ bị tách ra ngoài!"
"Là vì các pháp tắc của Đại La Vũ Trụ đã bị đánh cho hoàn toàn tan nát, không thể hồi phục."
"Để tu võ giả không bị ảnh hưởng bởi vùng vũ trụ đó, đành phải chia làm ba!"
Diệp Bắc Minh hỏi: "Sao không chia làm hai?"
Chu Nhược Giai đưa tay chọc nhẹ lên trán hắn: "Cũng có thứ huynh không biết à?
"Ai bảo anh đi học mà không chịu nghe giảng, giờ thì không biết rồi chứ? Vậy em nói cho anh biết nhé.'
"Bởi vì hình tam giác có tính ổn định nhất!"
Khóe miệng Diệp Bắc Minh khẽ giật giật: "Nhược Giai, anh hỏi thật, đừng đùa!"
Chu Nhược Giai vẻ mặt nghiêm túc: "Bắc Minh ca ca, em cũng đang nói thật!"
"Nếu tách vũ trụ nguyên bản ra làm hai, Đại La Vũ Trụ sớm muộn cũng sụp đổ! Cho nên, các vị Thiên Đế trước đại kiếp đã liên thủ tách vũ trụ nguyên bản làm ba!"