Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy.
Nữ Thien Đe Nhu Yen co chut that than. Bong lung chang thanh niên kia giống y như đúc người mà bà ta từng thích khi xưa. Chỉ tiếc, người ấy đã ...
Định thần lại!
Diệp Bắc Minh vẫn cứ thế bước lên đỉnh Thái Thượng Thiên Giai!
"Diệp Bắc Minh, ngươi đang làm gì đấy?"
"Còn không mau xuống đây!"
Liễu Như Yên tức giận.
"Thả Lăng Long Dược ra, bây giờ vẫn còn kịp! Bổn Đế có thể giúp hắn khôi phục cơ thể máu thịt, thiên phú tu võ của hắn cũng sẽ không bị ảnh hưởng gì!"
Liễu Như Yên hét lên: "Ngươi vẫn còn cơ hội!"
Bà ta không phải lo cho Diệp Bắc Minh!
Mà là lo cho Thái Thượng Tông!
Lăng Tiêu Thần Triều sẽ không vì một tu võ giả cảnh giới Đại La mà làm khó Thái Thượng Tông!
Nhưng.
Mẹ kiếp, đây là Lăng Long Dược !!!
Thái Tử của Lăng Tiêu Thần Triều!
Hoàng Đế tương lai!
Sau lưng Lăng Long Dược còn có hai vị tổ tiên ở cảnh giới Thiên Đế chống lưng. Nếu hắn ta chết trong Thái Thượng Tông, vấn đề sẽ rất lớn!
Diệp Bắc Minh dừng bước, ánh mắt lạnh lùng ghim chặt vào Liễu Như Yên: "Ta với hắn không hề có bất kỳ thù oán gì! Nhưng ngay từ đầu hắn đã muốn ta chết!"
"Kẻ giết người thì nên nghĩ đến việc mình sẽ bị giết!"
"Ngươi ...! "
Liễu Như Yên nghiến răng: "Diệp Bắc Minh, lẽ nào ngươi không có vấn đề sao? Lần này có hơn mười tỷ tu võ giả, mà được chọn cũng hơn một triệu tu võ giả!"
"Tại sao Lăng Long Dược chỉ nhắm vào ngươi chứ không nhắm vào kẻ khác?"
Diệp Bắc Minh khẽ cau mày.
Ngay sau đó, hắn hiểu ra.
Khóe môi!
Nhếch lên đay giễu cợt, cười lạnh: "Liễu Như Yên, đồ ngu xuẩn!"
"Ngươi đoán xem, tại sao ta không chửi người khác mà lại chửi ngươi?"
Những lời này vừa dứt!
Cả Thái Thượng Tông chết lặng!
Trên quảng trường bên ngoài Thái Thượng Tông, hơn mười tỷ tu võ giả cũng nghe thấy câu ấy!
Tim mọi người như bị búa chiến giáng một nhát, suýt thì nát bấy!
"Là tai ta có vấn đề sao? Tiểu tử này ... dám mắng Như Yên Thiên Đế? Hắn ... đang mắng một vị Thiên Đế?" Một người đàn ông trung niên mặt mũi méo xệch, giọng lạc hẳn đi vì sợ hãi.
"A ... Ơ'?"
Lạc Dao sợ đến ngẩn người
Chỉ dám bịt miệng, thân mình run rẩy không kìm chế được!
Đoạn Vô Song chạy theo sau, vừa nghe Diệp Bắc Minh mắng Liễu Như Yên, tim đập hẫng một nhịp, ngã sấp mặt xuống đất, tứ chi run bần bật, bò mãi không dậy nổi!
Trên Thiên Giai, Chu Diệt và Khổng Lãng!
Đứng ngây ra tại chỗ!