Vĩnh Hằng Thần Triều bị Lăng Tiêu Thần Triều tấn công, vô số người tử trận!
Người của Lăng Tiêu Thần Triều xông vào hoàng cung, sắp giết phụ hoàng, mẫu hậu của hắn ta, Đông Phương Lỗi bất đắc dĩ chỉ biết quỳ xuống dập đầu nhận sai, xin lỗi!
"Đứng dậy, tất cả đều là ảo cảnh thôi!"
Tiếng gầm lần thứ hai vang lên.
"Ảo cảnh?"
Đông Phương Lỗi sững một nhịp.
Đột nhiên,
Đầu óc hắn ta ong ong!
Như chợt nhớ ra điều gì!
Chẳng phải mình đang ở Thái Thượng Tông sao? Còn giọng nói này là ...
"Kiêu ngạo huynh! Là huynh sao?"
Đông Phương Lỗi bừng tỉnh: "Aaa! Ảo cảnh, tất cả đều là ảo cảnh!"
Rắc! Một tiếng, cảnh vật xung quanh vỡ nát như thủy tinh.
Đông Phương Lỗi thoát khỏi ảo cảnh, đảo mắt nhìn quanh, mình đang quỳ giữa quảng trường nội môn của Thái Thượng Tông!
Xung quanh vô số tu võ giả đang cố nén cười: "Ha ha ha ... Thứ này mà cũng là Thái Tử của Vĩnh Hằng Thần Triều u?"
"Chút ảo cảnh cỏn con, ít nhất một phần ba người đã thoát ra, vậy mà hắn lại sợ đến mức quỳ xuống?"
"Phụt ... ha ha ha! Vĩnh Hằng Thần Triều? Lần này mất mặt to rồi!"
Chế giễu!
Giễu cợt!
Thích thú!
Các loại âm thanh nối nhau ập tới.
"Đông Phương Lỗi, thì ra ngươi sợ bổn Thái Tử đến vậy sao?"
Đằng xa, Lăng Long Dược ngồi trên chiếc ghế rồng mang theo người, giọng điệu cực kỳ chế nhạo: "Nào nào nào, ngươi ở trước mặt mọi người dập đầu một trăm cái cho bổn Thái Tử, ta sẽ cân nhắc tha cho Vĩnh Hằng Thần Triều của ngươi!”
"Còn ngây ra làm đấy gì? Quỳ xuống!"
"Та ... "
Mặt mũi Đông Phương Lỗi.
Đỏ bừng, không dám cãi một lời!
Hắn ta chỉ hận không tìm được cái lỗ nào mà chui xuống!
Diệp Bắc Minh vỗ vỗ vai Đông Phương Lỗi!
Quay đầu lại, nhìn chẳm chẳm Lăng Long Dược!
"Quỳ xuống, xin lỗi!"
Vỏn vẹn bốn chữ.
Mà như sét đánh giữa trời quang!