"A a a ... Nhục quá! Lão Hoàng, lão Chung, thịt thẳng nhóc này cho tôi!"
Lão giả đầu hói điên cuồng gào lên!
Dù chỉ còn mỗi cái đầu, ông ta vẫn không nghĩ mình sẽ chết!
"Tiểu tạp chủng, ngươi còn không mau thả lão Hạng ra?"
"Lão phu thấy ngươi chán sống rồi, dám thừa cơ đánh lén? Lão Hạng bất cẩn nên mới bị ngươi chém mất đầu, hai bọn ta sẽ không cho ngươi cơ hội đó đâu!"
Trong nhóm năm lão giả còn lại, có hai lão giả lao xuống!
Ba người còn lại, tuy hơi ngạc nhiên!
Nhưng.
Vẫn nghĩ, kẻ này chỉ may mắn đánh lén được, chứ thực lực không thể là đối thủ của cảnh giới Đại La!
Huống hồ, bọn họ còn là cảnh giới Đại La từng trải qua tản công ở cảnh giới Đại Đế, cảnh giới Đại La ở Đại La Vũ Trụ sao mà sánh được?
Trong lúc họ suy nghĩ!
Lão Hoàng và lão Chung đã tới nơi.
Ngón tay điểm nhẹ, một đạo thiên lôi nổ ra!
Bổ xuống đầu Diệp Bắc Minh, Diệp Bắc Minh cười khẩy, anh chẳng thèm né!
Mà còn bước xa, xông thẳng về phía hai lão giả!
"Ha ha ha! Tiểu tạp chủng, cmn ngươi muốn chết đúng không?"
Lão Hoàng giận dữ.
Tên này dám coi thường thiên lôi của ông ta ư?
Ông ta giơ cổ tay, ép mạnh về phía Diệp Bắc Minh!
Thiên lôi nổ ra, bổ thẳng xuống đầu Diệp Bắc Minh!
Tiện đà!
Xuyên khắp toàn thân!
Nếu không có gì bất ngờ, Diệp Bắc Minh hẳn sẽ biến thành một cái xác cháy đen
Nhưng một cảnh tượng khiến lão Hoàng suốt đời khó quên đã xuất hiện!
Ầm ầm!
Thiên lôi đánh vào người Diệp Bắc Minh chỉ như gãi ngứa, không gây ra tổn thương nào cho anh!
"Sao có thể chứ?"
Lão Hoàng há hốc miệng.
Tuyệt kỹ của ông ta, Sí Hỏa Thiên Lôi, thế mà lại vô dụng ư?
"A!"
Đúng lúc này, lão Chung ở bên cạnh hét lên một tiếng xé ruột xé gan!
Diệp Bắc Minh đã áp sát lão Chung chỉ trong tích tắc, lão Chung vung trường thương đen đâm Diệp Bắc Minh!
Nhưng lại bị Diệp Bắc Minh chém rụng hai cánh tay từ một góc độ quỷ dị!
Anh lại đá một cước!
Rắc! Một tiếng, xương ngực của lão Chung lõm xuống.
"Phụt ... "
Máu tươi bắn ra, ông ta bay đi như con chó chết!
Vèo!
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục bay ra, xuyên thủng đan điền của lão Chung, cắm ông ta xuống đất!
"Này ... lão Chung!"
Lão Hoàng sợ đến nỗi run cầm cập.
Lão giả đầu hói chỉ còn mỗi cái đầu, trông thấy cảnh này cũng sợ đến nỗi trợn tròn mắt, vẻ căm phẫn trên mặt biến mất sạch, chỉ còn lại nỗi kinh hoàng vô tận: "Này ... sao có thể chứ ... tên nhóc này ... rõ ràng khí tức của hắn chỉ ở cảnh giới Vĩnh Sinh mà ... "
"Hắn đánh len mình, coi như han an may ... "
"Thế giờ ... tính sao?"
"Ực ... ực!"
Lão giả đầu hói liên tục nuốt nước miếng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!