Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: "Trên đạo đài Luân Hồi, thời gian tạm dừng lại."
"Cho dù có xảy ra vấn đề, cậu cũng có thể kiểm soát thời gian!"
"Tôi hiểu rồi!"
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Một ý nghĩ, đạo đài Luân Hồi thực chất đã xuất hiện dưới chân hắn.
Chiếc Tam Thế Quan rơi xuống đạo đài Luân Hồi!
Giay tiếp theo, Diệp Bắc Minh lấy Can Khôn Trấn Ngục Kiếm ra, chém mạnh lên chiếc Tam Thế Quan!
Rắc!
Một tiếng vang lên, một vết nứt xuất hiện trên Tam Thế Quan!
Người phụ nữ nằm bên trong khẽ nhíu mày!
Thanh kiếm trong tay Diệp Bắc Minh cắm vào khe hở, một tiếng "bùm" vang lên, nắp Tam Thế Quan đã bị Diệp Bắc Minh mở ra.
Người phụ nữ nắm bên trong khẽ hừ một tiếng!
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Diệp Bắc Minh, cô ta từ từ mở mắt ra, sững sờ một lúc!
"Ý ... Lại đang nắm mơ sao?"
Nhắm mắt lại!
Trong lòng Diệp Bắc Minh gần như muốn vỡ tung: 'Người phụ nữ này không chỉ giống tứ su ty Chu Lạc Ly! Ngay cả giọng noi cung giống hệt ...!! '
'Lẽ nào đúng là Tứ sư tỷ sao?'
Sau một vài hơi thở!
Đột nhiên, người phụ nữ mở mắt ra lần nữa: "Không đúng! Không phải mơ .... là thật!"
"Đệ là ... tiểu sư đệ?"
Giọng nói của người phụ nữ run rẩy!
Lọt vào tai Diệp Bắc Minh lại như sấm rền: "Cô ... Tứ sư tỷ?"
Giọng nói của Diệp Bắc Minh trở nên khàn khàn, mắt lập tức đỏ lên!
Hắn bế Chu Lạc Ly ra khỏi Tam Thế Quan, ôm chặt cô vào lòng: "A !!! Trời ơi! Tứ sư tỷ ... chuyện này ... sao có thể!"
"Tứ sư tỷ? Sao tỷ lại ở đây?"