"Ca ca, anh bảo nó hả? Kia kìa!"
Thiếu nữ chỉ tay về phía xa.
Sâu trong mảnh Hỗn Độn Tử Khí!
Một mảnh vỡ cổ xưa đang nổi lềnh phềnh trong đó.
Trông nó có vẻ đang rất hưởng thụ!
"Tiểu Tháp!"
Diệp Bắc Minh gọi.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: "Ha ha ha ha! Nhóc con, cậu cứ kệ bổn Tháp!"
"Không ngờ sâu trong Quy Khư, lại có một đạo trường cổ từ thời khai thiên lập địa, ha ha ha ha!"
"Số Hỗn Độn Tử Khí này chính là khí tức bản nguyên nhất trong thiên địa, Tử Khí bốc hơi, hóa thành khí Hỗn Độn!"
"Tử Khí chìm xuống, ngưng kết thành đá, hóa thành mẫu thạch Hỗn Độn!"
Ngẩng đầu lên coi.
Quả nhiên.
Bên trên lớp Hỗn Độn Tử Khí, là lớp khí Hỗn Độn màu xám nâu!
Tiện tay nhặt một cục đá dưới chân!
To bằng quả dưa hấu!
Mẫu thạch Hỗn Độn!
"Hỗn Độn Tử Khí này trâu bò quá trời! Bổn tháp mới hút một ít, đã đột phá về chất rồi!" Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kích động, rồi chợt phản ứng lại: "Nhóc con, cậu đừng lãng phí!"
"Mau lấy tiểu Huyết ra đây!"
"Được!"
Diệp Bắc Minh vừa động một ý niệm.
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục bay ra, vèo một tiếng, nó kích động cắm đầu vào đám Hỗn Độn Tử Khí!
Thiếu nữ kia mỉm cười, từ đầu đến cuối chỉ chăm chú nhìn Diệp Bắc Minh, không nói câu nào!
Diệp Bắc Minh cảm nhận được ánh mắt của thiếu nữ: "Cô nương, rốt cuộc chuyện này là sao? Tại sao cô lại ở đây?"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!