Khóe miệng Diệp Bắc Minh giật giật: "Thì tôi vẫn ngông thế mà?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cạn lời: "Cậu vẫn ngông thế, nhưng người khác không biết á!"
Nghĩ kỹ lại!
Cũng đúng!
Nếu đã hiểu lầm!
Vậy cứ cho hiểu lầm luôn đi!
Diệp Bắc Minh nhếch môi cười: "Hai tên nhóc các ngươi, nhận ra rồi à?"
Ánh mắt anh rơi lên người lão Trương và lão Cổ.
Chỉ một câu ngắn ngủi!
Lại khiến mọi người dựng tóc gáy!
Nổi da gà! Cảnh giới Đạo Kiếp, thế mà qua lời anh lại thành nhóc con?
Mé
Lão Trương và lão Cổ, lại càng bảo vệ Thần Nhược Hi, họ liên tục lùi lại!
Mở to mat: "Tiền ... tiền bối ... ngài ... "
Thần Nhược Hi cũng há hốc miệng!
Qủa nhiên!
Diệp công tử này là một lão quái vật!
Diệp Bắc Minh chắp tay sau lưng, không hề phòng bị đi về phía hai người: "Bổn tọa vốn định lấy thân phận người bình thường để đi cùng các ngươi, tại sao các ngươi cứ phải đẩy mọi chuyện đến mức căng thẳng như này?"
Thấy cảnh này.
Lão Trương và lão Cổ!
Càng hãi hơn!
Nhất là Diệp Bắc Minh còn không phòng bị gì mà bước đến gần!
Nhìn qua thì!
Toàn thân đều sơ hở!
Hai người chỉ cần dùng một đầu ngón tay là có thể giết chết anh luôn!
Nhưng.
Bọn họ không dám làm vậy, thật sự không dám!
Ai mà biết được, đây có phải cái bẫy anh giăng sẵn không, một khi ra tay, hai người chắc chắn sẽ chết!
"Ực ... Diệp công tử ... à không, Diệp tiền bối!"
Lão Trương toát mồ hôi: "Mọi chuyện ban nay chỉ là hiểu lầm thôi! Cơ Thành và Cơ La, chết cũng đáng đời!"
"Tiểu thư chúng tôi, tuyệt đối không có ý mạo phạm ngài!"
Lão Cổ cũng vội vàng nói: "Đúng vậy tiền bối, chúng tôi phụ trách bảo vệ tiểu thư!"
"Đúng rồi, tiền bối ơi, cha của tiểu thư nhà tôi là Thần Đạo Khôn đại nhân!"
"Thần Đạo Khôn? Ha ha, lão già đó bế quan vẫn chưa ra đúng không?"
Diệp Bắc Minh vừa nói vậy!
Ánh mắt của tất cả mọi người khẽ co lại!
Thần Nhược Hi, lão Trương, lão Cổ lại càng chấn động!
Chắc chan Diệp Bắc Minh quen Thần Đạo Khôn, hơn nữa còn là kiểu rất quen thuộc, không thì sao anh có thể gọi ông ấy là lão già?