“Vì vậy, Senbon-kun, xin lỗi”.
Lời vừa dứt.
Xoẹt!
Ono-kun nhanh chóng rút kiếm samurai.
Một đao chém ra!
Đầu Senbon Keisha bay ra ngoài.
Ông ta nằm mơ cũng không ngờ Ono-kun sẽ ra tay với mình.
Senbon Zakura tức giận gào thét: “Bố! Không!!!”
Ono-kun quát lớn: “Giết, giết hết cho tôi, không thừa một mống!”
“Người giết Diệp Bắc Minh thăng mười cấp quan!”
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Mấy phát đại pháo bay tới, rơi vào mấy trăm người trong gia tộc Senbon.
Máu thịt mơ hồ!
Cơ thể Senbon Zakura run rẩy.
“Gia tộc Senbon chúng tôi đời đời đều là trung thần!!!”
“Đều là trung thần!!!”
Răng Senbon Zakura cắn ra máu.
Diệp Bắc Minh lạnh giọng nói: “Tôi đã nói rồi, đối với Uy Hoàng, các cô dù có trung thành đi chăng nữa”.
“Cũng chỉ là con chó, con kiến hôi thôi!”
“Ông ta muốn giết thì giết, dù không có tôi, sau này bất cứ lúc nào cũng vậy thôi”.
“Gia tộc Senbon các người chọc giận Uy Hoàng cũng khó mà thoát khỏi cái chết!”
Toàn thân Senbon Zakura run rẩy: “Tại sao! Tại sao phải như vậy?”
“Uy Hoàng, tại sao chứ?”
“Tại sao lại đối xử với gia tộc Senbon chúng tôi như vậy?”
Senbon Zakura phun ra một ngụm máu tươi.
Ngất xỉu!
Diệp Bắc Minh ôm lấy cô ta.
Lục Tuyết Kỳ đi tới: “Sư đệ, chị đã thông báo cho sư tỷ và sư muội chi viện hỏa lực rồi”.
Con ngươi Diệp Bắc Minh trở nên nghiêm túc.
Giao Senbon Zakura cho Lục Tuyết Kỳ.
Vù!
Bầu trời xuất hiện một chiếc máy bay chiến đấu.
Loạt hỏa lực thứ hai bắt đầu đánh bom.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!