Nhất thời, đầu óc trống rỗng!
Đột nhiên, tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng nhắc nhở: "Nhóc con, cẩn thận, đừng để bị ăn mòn!"
Diệp Bắc Minh trả lời trong vô thức: "Sao tôi lại bị sắc đẹp ăn mòn được?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm giọng: "Không phải sắc đẹp, là Hư Không!"
Diệp Bắc Minh cả kinh!
Anh nhìn vào mắt Vương Như Yên, chỉ thấy trong mắt Vương Như Yên toàn là khí tức màu tím!
"Lực lượng Hư Không?"
Diệp Bắc Minh lập tức phản ứng lại, anh đẩy Vương Như Yên ra!
Nhưng Vương Như Yên lại nhào tới, ôm Diệp Bắc Minh: "Tiểu sư đệ, em làm gì vậy?"
"Sư tỷ, chị tỉnh táo lại đi!"
Ánh mắt Diệp Bắc Minh trầm xuống, một luồng khí Hỗn Độn xông ra, hòng khiến Vương Như Yên khôi phục thần chí!
Nhưng.
Không được!
Lực lượng Hư Không trong người Vương Như Yên không bị làm sao hết, trái lại còn thông qua miệng, liên tục truyền vào người Diệp Bắc Minh, chúng thô bạo xông vào tứ chi bách hải của anh, như thể muốn chiếm lấy cơ thể anh vậy!
"Thập sư tỷ đã bị Hư Không khống chế, chẳng lẽ ... đây là đang nhắm vào tôi?"
Trong lúc nhất thời, Diệp Bắc Minh đã suy nghĩ rất nhiều.
Đôi mắt của Vương Như Yên càng ngày càng si mê!
Bám chặt lấy Diệp Bắc Minh như con bạch tuộc!
"Tiểu sư đệ, em sao vậy?"
"Chị không đẹp sao?"
Lúc nói câu này, trong đôi mắt Vương Như Yên bùng lên một tia sáng tím rực
rỡ
Thần hồn của Diệp Bắc Minh run lên!
Chỉ trong khoảnh khắc.
Keng!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục chấn động, nổ ra từng tiếng uỳnh uỳnh vang vọng, thần trí Diệp Bắc Minh lập tức tỉnh táo lại!
Lưng anh ướt đẫm mồ hôi, vừa nay anh suýt thì đắm chìm!
"Thập sư tỷ, chị tỉnh táo lại đi!"
Diệp Bắc Minh hò.
Mặt Vương Như Yên trông như say rượu, ánh mắt chứa chan tình cảm nhìn Diệp Bắc Minh: "Tiểu sư đệ, chị tỉnh táo lắm!"
"Đời này, chị chưa bao giờ tỉnh táo như lúc này, chị từng bảo, đêm nay chị là nữ nhân của em!"
Vương Như Yên nhào về phía Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh vội vàng lùi lại, nhấc tay nắm chặt, khí Hỗn Độn phủ xuống!
Nhốt Vương Như Yên ở trong, cô ấy không động đậy được!