Nói xong, Dao Trì dừng lại.
Quay lại nhìn chẳm chằm Diệp Bắc Minh: "Ngươi có đi hay không?"
Hai người rời khỏi Đông Cực Đảo, hướng về phía tây, bay ba ngày ba đêm, cuối cùng cũng đến được khu vực biên giới đại lục!
"Chính là nơi này, thành Hắc Uyên!"
Dao Trì chỉ tay về phía trước.
Diệp Bắc Minh ngẩng đầu lên, bất giác sững sờ!
Thành Hắc Uyên nằm ở tận cuối đại lục, một bên kết nối với lục địa, một bên lại kết nối với vũ trụ tinh không!
Vực thẩm vô tận của vũ trụ giống như một hố đen, không thấy điểm cuối!
Đen như mực!
Im lặng hoàn toàn!
Lạnh lẽo!
Bắt đầu từ thành Hắc Uyên, bên kia tường thành tối tăm, không có một ngôi sao nào!
Chỉ có bóng tối vô tận!
'Đây là ......??? "
Dao Trì nói: "Hắc Uyên! Tận cùng của vũ trụ, cũng chính là tận cùng của vị diện cấp chín!"
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: "Vũ trụ còn có tận cùng sao?"
Theo hiểu biết của hắn, vũ trụ là vô tận!
Lúc này.
Hắn lại đến được tận cùng của vũ trụ?
Lẽ nào vị diện cấp chín thật sự là điểm cuối cùng của vũ trụ sao?
"Không ai biết, đã từng có rất nhiều tu võ giả tiến vào Hắc Uyên, bọn họ bay qua hàng tỷ năm, nhưng vẫn chưa từng tìm được điểm cuối của Hắc Uyên!"
"Cuối cùng, không thể không quay lại!"
"Khi đó, có một vị cảnh giới Đại Đế cấp tám tiến vào Hắc Uyên, khi ông ta quay lại đã là 35 tỷ năm sau!"
Dao Trì nói: "Cuối cùng, ông ta đưa ra kết luận, Hắc Uyên không có tận cùng!"
Diệp Bắc Minh nghi hoặc: "Cho nên, tận cùng của vũ trụ chính là hư vô, không có gì cả?"
Dao Trì suy nghĩ vài giây rồi chậm rãi nói: "Đại khái thế!"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!