Còn Diệp Bắc Minh đã ấn thang máy.
Đi về phía tầng cao nhất tập đoàn Nhuyễn Ngân!
...
Ầm!
Cửa phòng họp bị người ta đẩy ra.
Một người đàn ông trung niên vội vã chạy vào.
“Bốp!”
Kimura Suke đứng dậy, trở tay giáng xuống cái tát.
Đánh xuống mặt người này kêu vang dội!
“Không thấy chúng tôi đang họp sao, ai bảo ông xông vào?”
Người đàn ông trung niên rất oan ức: “Ông Kimura, chuyện lớn rồi”.
“Có cậu thanh niên tay cầm kiếm gãy, tiến vào tòa cao ốc tập đoàn chúng ta”.
“Cái gì?”
Mọi người trong phòng họp đều nhíu mày.
Nhưng.
Không quá sợ hãi!
Chuyện này dù có xảy ra cũng không ảnh hướng đến bọn họ.
Kimura Suke cười lạnh một tiếng.
“Các người đuổi không được sao, còn phải bẩm báo chúng tôi?”
Gầm lên: “Cút!”
Người đàn ông trung niên đầu đầy mồ hôi: “Nhưng hơn năm mươi võ giả cấp Tông Sư của chúng ta đều bị một kiếm của hắn giết chết!”
“Rít!”
Mọi người trong phòng họp hít một hơi lạnh!
Mặc dù bọn họ không phải võ giả.
Nhưng hơn năm mươi Tông Sư cấp võ giả nghĩa là gì, bọn họ rất rõ.
Kimura Suke nhướng mày, có dự cảm xấu: “Người đâu rồi?”
“Hắn ở trong thang máy, đi về phía tầng cao nhất”, người đàn ông trung niên giải thích.
“Mau mở camera, chiếu hình!!!”
Kimura Suke quát lên.
“Dạ!”