"Vậy tại sao cô lại tiến vào lĩnh vực Luân Hồi của tôi, lại còn định giết tôi?"
Thiếu nữ lộ ra biểu cảm mèo hoang san mồi, cô ta còn vươn tay ra rồi liếm móng vuốt của mình: "Nuốt chửng những người tu luyện phép tắc Luân Hồi, thực lực của ta sẽ tăng lên, tiếp tục duy trì bất tử bất diệt!"
"Cố lên, đừng trở thành người nắm giữ phép tắc Luân Hồi có thực lực yếu nhất nha!"
"Không thì, ta sẽ ăn luôn ngươi đấy!"
Thiếu nữ phát ra tiếng cười như tiếng chuông bạc!
Lọt vào tai Diệp Bắc Minh, lại khiến anh không rét mà run!
Anh có thể khẳng định, Luân Hồi không nói đùa.
Thái Cổ Thần Vương nói: "Mộ chủ, đừng nghe cô ta mê hoặc tâm trí!"
"Kẻ này là một yêu nữ, cô ta thích nhất là lợi dụng các loại hoàn cảnh, bóp méo nhận thức của cậu!"
"Kể cả kết cục của thời Thái Cổ mà cậu thấy ban nãy, cũng không phải như cậu nghĩ đâu!"
Diệp Bắc Minh choàng hiểu ra!
Giây tiếp theo.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh trầm xuống: "Nói đi, Luân Hồi, đột nhiên cô hiện thân, rốt cuộc là có chuyện gì cần tôi?"
Hiện trường!
Bỗng chốc lặng như tờ!
Mấy ngàn cặp mắt ở hiện trường đều kinh hãi nhìn chẳm chằm Diệp Bắc Minh!
Tên này điên chắc luôn!
Cậu ta lại dám ăn nói như thế với một tồn tại khủng bố đã tạo ra phép tắc 'luân hồi' hả?
Hơn nữa còn dùng đến hai từ 'cần tôi'!
Thực sự không dám tưởng!
Khuôn mặt kiêu căng của thiếu nữ hơi sa sầm: "Diệp Bắc Minh, dựa vào đâu mà ngươi nghĩ bổn tọa có việc cần ngươi?"
Diep Bac Minh cưoi: "Tat nhien, co cung co the bao toi la, co bỏ ra ngần ấy công sức cho tôi nhìn thay hình anh thời Thượng Cổ!"
"Xong đánh thức một người tu luyện phép tắc Luân Hồi như tôi, chỉ cho vui, hoặc để thỏa mãn chút lòng hư vinh của cô nhỉ?"
Chết lặng!
Cả cai quảng trường Luan Hồi lặng như tờ!
Đôi mắt trong trẻo của thiếu nữ nhìn Diệp Bắc Minh chằm chằm!
Thái Cổ Thần Vương cũng thoáng kinh ngạc, lén giơ ngón cái với Diệp Bắc Minh!
Tên nhóc này, đầu óc nhảy số nhanh thật!
"Ngươi thông minh hơn ta nghĩ đấy!"