Tư Không Trần sửng sốt nhìn Nhị hộ pháp Hồn Tộc xuất hiện bất thình lình: "Nhị hộ pháp, ngài nói gì?"
"Ranh con, ra đây cho ta!"
Nhị hộ pháp quát một tiếng!
Hắn cầm thanh Kiếm Hồn hắc sắc chém ra, luồng kiếm khí đen xé không, lao thẳng về phía Cổ Yên Tuyết, kiếm khí chuẩn xác bổ xuống vị trí cách Cổ Yên Tuyết vài mét!
Gào!
Một tiếng rồng ngâm vang khắp sơn cốc!
Một con huyết long xuất hiện giữa không trung, va chạm với đạo kiếm khí hắc sắc, năng lượng bùng phát dữ dội!
Lại có một Diệp Bắc Minh khác xuất hiện, bước đến bên cạnh Cổ Yên Tuyết, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trong tay quét ngang!
Phụt! Phụt!
Hai lão giả khống chế Cổ Yên Tuyết, đầu rơi xuống đất, bị Diệp Bắc Minh đá một cái vỡ tung!
Kiếm khí lướt quanh người, xích sắt trên người Cổ Yên Tuyết đứt thành mảnh nhỏ!
Cơ thể mềm mại mềm nhũn, khi sắp ngã xuống đất!
Lại được Diệp Bắc Minh ôm vào lòng: "Nuốt đi!"
Mấy viên đan dược được nhét vào miệng cô ấy, một cỗ năng lượng truyền khắp cơ thể!
Cổ Yên Tuyết kích động vô cùng: "Diệp công tử ... anh đấy à ... anh không bị thương, tốt quá ... "
Mừng rơi nước mắt!
"Ngươi là Diệp Bắc Minh! Thế tên nhóc này là ai?"
"Đợi đã! Không thể nào! Rõ ràng ngươi mới ở cảnh giới Đại Đạo tầng một thôi mà, sao nhoằng cái đã tăng lên cảnh giới Đại Đạo tầng bảy rồi? Mới qua có hai ba ngày thôi mà!" Tư Không Trần sững sờ.
Dù là ở vị diện thứ chín, thì cũng không ai có thể trong vòng ba ngày!
Tăng lên sáu cảnh giới nhỏ!
"Ha ha, tôi là ai hả?"
"Tôi là cha ông!"
Diệp Bắc Minh' nằm dưới chân Tư Không Trần bỗng nhếch mép cười!
Tư Không Trần giận tím mặt: "Ngươi muốn chết à!"
Ông ta đá một cước vào đầu 'Diệp Bắc Minh'!
Giây tiếp theo.
Bùm bùm!
Không ngờ người này lại tự bạo, Tư Không Trần bị đánh bay ra ngoài trong tiếng kêu thảm, sau đó ngã mạnh xuống đất cách đó mấy trăm mét, ông ta mất một chân rồi!
"A ... thằng súc sinh! Diệp Bắc Minh! Ta phải giết cả nhà ngươi, a .... " Tư Không Trần gào lên như điên.
"Mẹ kiếp đừng kêu nữa! Người cũng chạy rồi, đuổi theo cho bản hộ pháp!"
Sáu lão giả đứng sau Nhị hộ pháp lao ra ngoài!
Họ đều là tu võ giả cảnh giới Tế Đạo Chi Thượng tầng chín, cả đám cấp tốc đuổi theo!
Diệp Bắc Minh cong Cổ Yên Tuyết!
Súc địa thành thốn, biến mất ở cuối tầm nhìn!
'Đệt! Khốn kiếp! Cmn! Phế vật, bọn phế vật! Toàn một lũ phế vật!"
Nhị hộ pháp nổi trận lôi đình, tức đến nỗi trán nổi đầy gân xanh!
Lúc này.
Tư Không Trần vừa khéo lết cái thân bị thương chạy tới: "Nhị hộ pháp, người đâu?"
Bốp!
Không hề báo trước, Nhị hộ pháp cho Tư Không Trần một cái tát!
Sau đó lại tiến lên một bước, giơ chân giẫm lên chỗ vết thương trên đùi Tư Không Trần: "Đồ ngu! Thiên hạ đệ nhất đần độn, ông bảo với tôi, ông đã chuẩn bị đâu vào đấy rồi cơ mà?"
"Không phải ông bảo tên nhóc này sẽ có đến mà không có về cơ mà?"
"Giờ thì hay rồi, Diệp Bắc Minh chẳng những chạy, lại còn cứu Cổ Yên Tuyết đi ngay dưới mí mắt chúng ta!"
"Tư Không Trần, để tôi xem ông an nói với Hồn Chủ thế nào!"
Tư Không Trần há miệng, một câu cũng không nói ra được!
Đột nhiên.
Ông ta nảy ra một ý nghĩ: "Nhị hộ pháp, tôi còn cách này!"
"Cách gì? Nói!" Nhị hộ pháp đá vào đầu Tư Không Trần.
Tư Không Trần vội vàng lấy ra mười mấy bức họa: "Những bức họa này là hình những người mà tiểu súc sinh đó bảo tôi tìm, vì hai người phụ nữ trong đám này, cậu ta còn không ngại đối địch với Thiên Ma Đồng Lão!"
"Vừa rồi, cậu ta cũng vì hai nữ nhân khác, nên mới mạo hiểm vào đây!"
"Chắc chắn là những người này cực kỳ quan trọng với cậu ta!"
"Chỉ cần chúng ta tìm được những người trên bức họa, chắc chắn có thể dụ tiểu súc sinh đó ra lần nữa!"
Con ngươi Nhị hộ pháp co rút!
Trầm ngâm mấy giây, hắn lắc đầu nham hiểm: "Không! Chúng ta tự tìm thì quá chậm!"
"Sao chép số tranh này ra thành nhiều bản, rồi đưa sang cho Võ Tông, Thiên Ma Đồng Lão, nhà họ Tần, với lại tất cả các thế lực!"
"Bảo với họ, những người này đều là nữ nhân của Diệp Bắc Minh, chỉ cần bắt được họ thì không sợ Diệp Bắc Minh không lộ diện!"
====================================================
Update thêm chương mới:
Cách đó vài trăm dặm.
Diệp Bắc Minh cõng Cổ Yên Tuyết, chạy vào một hang động được khí Hỗn Độn che phủ!
"Tiểu sư đệ, em đã gặp Nguyệt Nhi và Khuynh Vũ chưa?" Lạc Khuynh Thành vừa chạy tới thì thấy Diệp Bắc Minh đang cõng Cổ Yên Tuyết: "Cô nương này là ai?"
Anh đặt Cổ Yên Tuyết đang hôn mê xuống.
Sau đó thi triển Quỷ Môn Thập Tam Châm để ổn định thương thế cho cô ta!
"Tin đó là tin giả! Tư Không Trần đã biết em không phải đệ tử của Hồn Chủ, ban nay ông ta dẫn theo người của Hồn Tộc mai phục em!" Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Cô ấy tên là Cổ Yên Tuyết, con gái của điện chủ Côn Luân!"
Lạc Khuynh Thành hơi ngạc nhiên.
Sao tiểu sư đệ lại có dính dáng với con gái của điện chủ Côn Luân vậy?
Lúc này, Cổ Yên Tuyết giật mình tỉnh lại!
Cô ta ngồi bật dậy!
"Cô tỉnh rồi à?"
"Diệp công tử!"
Cổ Yên Tuyết thở phào nhẹ nhõm, nhìn lại mình thì thấy mình đã thay bộ quần áo khác: "Á ... anh thay quần áo cho tôi sao?"
"Xì ... tất nhiên là không, tôi thay giúp cô đấy!" Lạc Khuynh Thành mỉm cười
nói.
Lúc này, Cổ Yên Tuyết mới phát hiện, trong hang động còn một nữ nhân khác!
Khuynh quốc khuynh thành!
Toát lên khí chất ưu nhã, và có nét quyến rũ của một đại tỷ thông tuệ!
"Cô ấy là?"
Cổ Yên Tuyết thoáng lộ vẻ hụt hẫng.
Diệp Bắc Minh giới thiệu: "Chị ấy là Lạc Khuynh Thành, đại sư tỷ của tôi!"
"Hả? Đại sư tỷ ạ! Chị Khuynh Thành, chào chị, em tên là Cổ Yên Tuyết." Cổ Yên Tuyết lại phấn chấn lại rồi.
Hai người cứ như hai chị em nhiều năm chưa gặp lại vậy, trò chuyện sôi nổi!
Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Cô đang ở Nguyên Thủy Chân Giới dưỡng thương cơ mà? Sao lại rơi vào tay bọn người Hồn Tộc?"
Cổ Yên Tuyết hơi tức giận: "Anh còn nói chuyện này à? Nếu anh đã muốn tới vị diện phía trên, tại sao anh không đưa tôi đi cùng?"
"Dẫn theo cô, là một phiền phức!"
Diệp Bắc Minh trả lời thẳng.
Cổ Yên Tuyết trợn tròn mắt: "Bản cô nương là phiền phức khi nào chứ?"
"Thế sao cô lại bị người của Hồn Tộc bắt?" Diệp Bắc Minh cười như không cười.
Cổ Yên Tuyết lập tức như quả bóng bị xì hơi: "Tại tôi bất cẩn quá, cứ tưởng liên lạc được với của Con Luan Điện rồi, ai ngờ đo lại là gian tế của Hồn Tộc!"
"Bây giờ tôi phải trở về Côn Luan Điện, Diệp công tử, anh về Côn Luân Điện cùng tôi chứ?"
"Chỉ cần đến Côn Luân Điện, tôi bảo đảm cả cái vị diện phía trên này không ai có thể động vào anh!"
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "E là không được!"
Cổ Yên Tuyết nghi hoặc: "Sao vậy?"
Diệp Bắc Minh nói: "Bây giờ tôi đang bị hai thế lực lớn là Võ Tông và nhà họ Tần truy nã, tình huống của tôi cũng chẳng lạc quan hơn cô là mấy!"
"Sao anh lại bị họ truy nã?"
Cổ Yên Tuyết không hiểu.
Thế lực của Võ Tông ngang ngửa Côn Luân Điện!
Rất nhiều đại tông môn, đại gia tộc đều phải nể mặt họ bảy phần!
Nhà họ Tần, còn có ba vị đại đế tọa trấn!
Vô duyên vô cớ họ truy nã Diệp công tử làm gì? Chẳng lẽ Diệp công tử đang đùa à?
Diệp Bắc Minh thuận miệng giải thích: "Lúc ở Đấu trường võ thuật, tôi đã giết con gái của một vị đại đế nhà họ Tần!"
"Hả? Anh ... anh đã giết con gái của một vị đại đế á?"
Cổ Yên Tuyết nuốt nước miếng.
"Là hiểu lầm à?"
"Không phải hiểu lầm, tôi giết thật, trong Tử Đấu Trường, hành hạ cô ta đến chết trước mặt tất cả mọi người!" Diệp Bắc Minh thản nhiên trả lời.
"Sss .... "
Cổ Yên Tuyết hít một ngụm khí lạnh, rồi lại nuốt nướt bọt lần nữa: "Thế Võ Tông thì sao?"
Diệp Bắc Minh nhún vai: "Họ bảo tôi đã giết đệ tử của Võ Tông, tuy không phải tôi giết, nhưng chẳng ai chứng minh được!"
"Này ... giết đệ tử của Võ Tông là tội lớn đấy!"
Cổ Yên Tuyết không thể bình tĩnh được nữa.
Cô ta đi qua đi lại!
Đứng sau Võ Tông có mười vị Đại Đế toa trấn, chỉ tính nguyên thực lực trông thấy được thôi đã mạnh lắm rồi!
Diệp Bắc Minh cùng lúc đắc tội cả Võ Tông lẫn nhà họ Tần, tình hình gay quá!
Cô ta cắn răng nói: "Diệp công tử, chỉ cần anh có thể về Côn Luân Điện cùng tôi, Côn Luân Điện sẽ có cách xử lý những chuyện này cho anh!"
Diệp Bắc Minh hơi bất ngờ: "Tại sao lại giúp tôi đến vậy?"
Cổ Yên Tuyết nhìn Diệp Bắc Minh một cái đầy sâu sắc: "Diệp công tử, thứ nhất bởi vì lời tiên đoan mà tổ tiên đời đầu của Côn Luân Điện để lại! Hơn nữa anh ... "
Cô ta nhìn sang Lạc Khuynh Thành, ngập ngừng muốn nói lại thôi!
"Được, để tôi tránh đi!"
Lạc Khuynh Thành đứng lên.
"Không cần đâu, đại sư tỷ!"
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Nói đi, chuyện của tôi, đại sư tỷ đều có quyền biết!"
Lúc này, Cổ Yên Tuyết mới bảo: "Tên của anh, Diệp Bắc Minh!"
"Giống hệt tên vị tổ tiên đời đầu của Côn Luân Điện bọn tôi!"
"Nhưng chuyện này chỉ có các thành viên chủ chốt của Côn Luân Điện biết, kể cả Tư Không Trần cũng không biết tên của điện chủ Côn Luân Điện đời đầu!"
Diệp Bắc Minh bỗng hiểu ra.
Thảo nào sau khi Tư Không Trần biết tên anh, ông ta chẳng kinh ngạc gì!
Nếu Tư Không Trần biết, tên của điện chủ Côn Luân Điện đời đầu, thì lúc biết tên anh, ông ta phải phản ứng dữ dội mới đúng!
"Thứ hai, Diệp công tử đã cứu tôi hai lần!"
"Về tình về lý, tôi đều nên giúp anh!"
"Thứ ba, theo tôi về Côn Luân Điện, là lựa chọn tốt nhất cho Diệp công tử!"
Cổ Yên Tuyết nhìn Diệp Bắc Minh chăm chú: "Chẳng lẽ Diệp công tử không muốn biết, mối liên hệ giữa anh và Côn Luân Điện sao?"
"Còn cả Hoa Toc, toi nho Diep cong tử cung rat hung thu với chung toc nay!"
Lúc nghe thấy hai chữ 'Hoa Tộc', nét mặt Lạc Khuynh Thành hơi dao động!
Diệp Bắc Minh cân nhắc một lúc: "Được, tôi đồng ý với cô!"
"Vậy thì tốt quá rồi!"
Cổ Yên Tuyết mừng khôn xiết.
Diệp Bắc Minh nói thêm: "Nhưng! Tôi là đến Côn Luân Điện, chứ không phải gia nhập Côn Luân Điện!"
"Sau đấy đi hay ở, tôi sẽ tự quyết!"
Một ngày sau, bên ngoài thành Côn Khư.
"Diệp công tử, nơi này chính là thành Côn Khư! Trong phạm vi mười dặm quanh đây, Côn Luân Điện nằm ngay ở khu vực trung tâm thành Côn Khư!" Cổ Yên Tuyết mỉm cười giới thiệu: "Đến thành Côn Khư rồi, cuối cùng chúng ta cũng an toàn rồi!"
"Nhưng lạ thật đấy, trên đường đi không thấy người của Hồn Tộc xuất hiện chặn đường chúng ta, chẳng lẽ họ bỏ cuộc rồi?"
Phía trước là một thành trì cổ xưa cao sừng sững!
Xung quanh thành, có đến chín mươi chín ngọn núi rồng bao quanh!
Diệp Bắc Minh và Lạc Khuynh Thành nghẹn họng nhìn trân trối!
"Tiểu sư đệ, sao chỗ này giống Côn Luân Hư thượng cổ quá vậy?" Lạc Khuynh Thành kinh ngạc.
Nét mặt Diệp Bắc Minh trở nên nghiêm nghị!
Kể từ khoảnh khắc trông thấy thành Côn Khư, Diệp Bắc Minh đã xác định!
Côn Luân Điện và Côn Luân Hư, chắc chắn có mối liên hệ không thể tách rời!
Cũng chín mươi chín ngọn núi rồng, quả thực là giống như đúc, lại còn hoàn toàn tự nhiên, trên đời này làm gì chuyện trùng hợp như vậy?
"Tôi không biết Côn Luân Hư thượng cổ mà hai người nói là nơi nào, nhưng chỉ cần vào Côn Luân Điện, chắc sẽ có lời giải thích thôi!" Cổ Yên Tuyết nói.
Sau đó, cô ta dẫn Diệp Bắc Minh và Lạc Khuynh Thành vào thành!
Đột nhiên.
Tim Diệp Bắc Minh run lên, anh nhìn chẳm chằm vào một hướng nào đó!
Hai mắt lập tức đỏ ngầu!
'Tiểu sư đệ, sao vậy?"
Lạc Khuynh Thành nghi hoặc, liền nhìn theo ánh mắt của Diệp Bắc Minh, cô ấy kinh hãi hét lên: "A!"
Cô ấy che miệng!
Chỉ thấy.
Cuối tầm nhìn, mười may bức họa đang bị dan trên tường thành!
Trong số các bức họa này, có Lạc Khuynh Thành, cùng với chín vị sư muội khác!
Chu Nhược Giai, Đông Phương Xá Nguyệt, Tôn Thiến!
Ly Nguyệt, Long Khuynh Vũ!
Nghê Hoang, Lục Linh Nhi, Hướng Ly Ly!
Kể cả hai người mà Diệp Bắc Minh đã tìm được là Sở Sở và Sở Vị Ương, cũng có mặt trên đám tranh đó!
Lệnh truy nã!
Không ngờ mọi người đều trở thành người bị ghi trên lệnh truy nã!
Bên cạnh còn có chú thích rõ ràng, những người này đều là nữ nhân của thể chất Hỗn Độn Diệp Bắc Minh, họ đều cực kỳ quan trọng với anh, chỉ cần tìm được những nữ nhân này thì không sợ Diệp Bắc Minh không lộ diện!
"Cmn, Tư Không Trần, ông thật đáng chết!"
Diệp Bắc Minh gầm lên đầy cuồng nộ!
Rồng có vảy ngược!
Những người này đều là vảy ngược của Diệp Bắc Minh, giờ phút này, họ lại bị phơi bày giữa ban ngày ban mặt, họ có thể sẽ gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào!
"Cút hết cho ta!"
Anh xông vào đám đông, xé hết số tranh đó xuống!
=========================================================
"Kẻ nào đấy! To gan, dám xé lệnh truy nã của Võ Tông!"
Một lão giả có hình thêu đồ đầng của Võ Tông trước ngực quát!
Trên đường tới thành Côn Khư, nhóm Diệp Bắc Minh đã dịch dung để tránh bị truy đuổi.
Giờ phút này, anh chẳng còn bận tâm nữa!
Cổ Yên Tuyết vội vàng nhắc nhở: "Diệp công tử, cẩn thận lộ thân phận!"
Diệp Bắc Minh đỏ hồng mắt: "Tôi sợ chó gì! Bọn khốn đấy!"
"Những kẻ này đang truy nã sư tỷ tôi! Khiến họ lâm vào nguy hiểm, thì chẳng thà để lu rác rưoi này đến tìm tôi luôn cho xong!"
"Ngươi nói gì? Ngươi là thể chất Hỗn Độn Diệp Bắc Minh?"
Lão giả Võ Tông mặt biến sắc.
Diep Bắc Minh quat: "Dung vay! Ong đay chinh la the chat Hon Đon ma cac ngươi muốn tìm!"
Rắc rắc rắc rắc ...
Cơ thể Diệp Bắc Minh vặn vẹo, khôi phục dung mạo thật!
"Người của Võ Tông! Người của nhà họ Tần, đến đi! Đến hết đi!"
"Một mình Diệp Bắc Minh ta tiếp hết, để ta xem xem, các ngươi có thể làm được những thủ đoạn bỉ ổn cỡ nào!"
"Một bên có mười vị Đại Đế chống lưng, một bên thì trong tộc có ba vị Đại Đế tọa trấn, thế mà vì bắt ta mà giận cá chém thớt lên người khác, đúng là nực cười! Ha ha ha ha ... "
"Đám Đại Đế chó má các ngươi đúng là sống như chó vậy!"
Diệp Bắc Minh giận quá hóa cười.
Anh phẫn nộ thật rồi!
Cũng hối hận nữa!
Không ngờ Tư Không Trần lại công khai hình ảnh của sư tỷ và các hồng nhan như này!
Anh lại càng không ngờ rằng.
Người của Võ Tông va nha ho Tần lại truy nã họ thật!
"Hít!"
Những người đang có mặt tại đây hít một ngụm khí lạnh, sợ hãi lùi lại, không ngờ Diệp Bắc Minh lại dám mắng chửi Đại Đế của Võ Tông và nhà họ Tần ngay trước mặt mọi người thế này?
Đúng là một kẻ điên!
Cái mặt già của lão giả Võ Tông sa sầm lại: "Diệp Bắc Minh, người giết đệ tử Võ Tông bọn ta là đã phạm phải tội lớn lắm rồi!"
"Thế mà giờ ngươi còn dám chửi mười vị Đại Đế của Võ Tông ta ư? Đúng là tự tìm đường chết!"
"Bây giờ lão phu lệnh cho ngươi, lập tức quỳ xuống, để bọn ta đeo gông vào rồi áp giải ngươi về Võ Tông chịu thẩm tra!"
Diệp Bắc Minh hét lên: "Đi cái con mẹ nhà ông ý!"
Anh xông lên trước!
Âm ...
Lão giả Võ Tông bị hất bay ra ngoài như con chó chết, lồng ngực nổ tung ngay tại chỗ, người va mạnh vào tường thành cực kỳ thê thảm!
Khi ông ta ngã xuống đất, Diệp Bắc Minh bước tới, giơ chân giẫm mạnh lên đầu lão!
"Hàn trưởng lão!"
Các thành viên của Võ Tông mặt biến sắc, nhao nhao quát: "Diệp Bắc Minh, cậu còn không thả Hàn trưởng lão ra đi?"
"Thể chất Hỗn Độn, cậu điên rồi, cậu lại dám công khai ra tay với trưởng lão Võ Tông hả? Cậu biết chữ chết viết như thế nào không?"
Cổ Yên Tuyết vội vàng lên tiếng: "Diệp công tử, đừng xúc động!"
"Chuyện giữa anh và Võ Tông chỉ là hiểu lầm, cứ tiếp tục thế này thì hiểu lầm sẽ càng ngày càng nghiêm trọng!"
"Hiểu lầm cái rắm!"
Diệp Bắc Minh đỏ hồng mắt.
Võ Tông và nhà họ Tần đã công bố hình của tất cả các sư tỷ, và đám Chu Nhược Giai, Đông Phương Xá Nguyệt ra rồi!
Bây giờ nói gì cũng đã muộn!
Bất cứ kẻ nào mơ ước thể chất Hỗn Độn, đều có thể dựa vào bức họa để tìm
họ!
Đây mới là điều khiến Diệp Bắc Minh căm phẫn!
"Lão chó chết, bây giờ ông liên lạc với cấp cao của Võ Tông ngay cho tôi"
Khí tức khung bố nghien ap xuong
Hàn trưởng lão hộc máu: "Cậu dám đối xử với tôi như vậy ... "
Phanh
Một chân hạ xuống, nhanh gọn dứt khoát!
Một chân của Hàn trưởng lão nổ tung ngay tại chỗ: "Nếu ông còn chần chừ thêm một giây nào nữa, cú đá tiếp theo sẽ rơi vào đầu ông!"
'Tôi liên hệ ngay đây!"
Hàn trưởng lão mặt tái mét.
Ông ta móc ra một khối truyền âm thạch của Võ Tông, rót thần lực vào, đầu bên kia vang lên tiếng nói trước: "Lão Hàn, tôi đang định liên lạc với ông đây, không ngờ ông lại liên lạc với tôi trước!"
"Báo cho ông một tin tốt, đã phát hiện ra nữ nhân có quan hệ với thể chất Hỗn Độn!"
Con ngươi của Diệp Bắc Minh khẽ co rút!
Anh đè thấp giọng: "Mau hỏi thông tin cụ thể!"
Đối phương nghi hoặc: "Này? Lão Hàn, bên ông ai đang nói chuyện đấy?"
Hàn trưởng lão vội vàng lắc đầu: "Khụ khụ ... không có ai đâu, hai người phụ nữ mà ông bảo đang ở đâu?"
Đối phương không nghi ngờ nữa: "Ở một tông môn nhỏ không ra gì tên là Bão Nguyệt Tông!
"Lão tổ tông môn từng muốn tiến vào cấp Đế, tiếc là thất bại, chỉ là một Ngụy Đế mà thôi!"
"Hiện giờ không chỉ có mình Võ Tông chúng ta nhận được tin tức, người của nhà họ Tần cũng biết rồi, Lục trưởng lão đã đích thân dẫn người qua đó rồi!"
"Chỉ cần đưa hai người đo về, cộng thêm hai nữ nhân tên Sở Sở và Sở Vị Ương, thì không sợ Diệp Bắc Minh không xuất hiện!"
Ông ta vừa dứt lời.
Diệp Bắc Minh bùng lên một cỗ căm phẫn ngút trời!
Hàn trưởng lão cùng khối truyền âm thạch nổ tung, máu tươi nhiễm đỏ tường thành!
Đối phương vẫn chưa biết chuyện ở thành Côn Khư, ông ta còn lẩm bẩm: "Lão Hàn này thật chẳng lịch sự gì cả, sao lại ngắt cuộc gọi đột ngột thế?"
Lúc này.
Diệp Bắc Minh toàn thân tắm máu, sau lưng ma khí cuộn lên ngập trời: "Khốn kiếp! Người của Võ Tông đều đáng chết!"
"Muốn thể chất Hỗn Độn, tại sao không dám quang minh chính đại tới tìm ta? Tại sao phải dùng người bên cạnh ta uy hiếp ta?"
"Tại sao!"
Anh lao vào đám người của Võ Tông, hoàn toàn phát cuồng!
Thật sự giống như một mãnh thú khát máu vậy!
Các thành viên của Võ Tông bị anh xé nát ngại tại chỗ!
Tất cả mọi nguoi ở cong thanh Con Khu liên tuc hít khí lạnh, sợ bị Diệp Bắc Minh đang phát cuồng đánh cho, cả đám lùi về sau!
Lúc này, một tiếng quát vang lên: "Kẻ nào đấy, dám giết người ở thành Côn Khư ư? Người đâu, bắt lại cho tôi!"
Hơn trăm tướng sĩ mặc áo giáp cổ, khí tức đều ở cảnh giới Tế Đạo Chi Thượng xông tới bao vây cổng thành!
"Dừng tay!"
Cổ Yên Tuyết hô, sau đó để lộ ra diện mạo thật: "Đây là bạn của tôi, ai dám động đến anh ấy?"
"Đại tiểu thư!"
Thủ lĩnh kích động: "Người về rồi, thật tốt quá! Tôi sẽ đi báo cho điện chủ ngay ... ”
"Ai nói cho tôi biết Bão Nguyệt Tông ở đâu, số máu Hỗn Độn này sẽ là của người đó!”
Diệp Bắc Minh cắt một đường vào lòng bàn tay!
Máu tươi chảy ra, chảy vào một bình ngọc!
Máu Hỗn Độn một khi rơi xuống đất, sẽ lập tức tan biến, chỉ có bình ngọc mới giữ được!
"Tôi biết! Đây là bản đồ vị trí của Bão Nguyệt Tông, từ thành Côn Khư đi về phía Tây mười tám vạn dặm là đến!" Một lão giả kích động chạy ra, ném ra một tấm bản đồ
"Vèo!"
Máu Hỗn Độn bay qua!
Lão giả nắm chặt, bản đồ trong tay thì bay vào tay Diệp Bắc Minh!
Mở ra xem!
Qủa nhiên là vị trí của Bão Nguyệt Tông được đánh dấu!
Cổ Yên Tuyết cả kinh: "Anh định đến Bão Nguyệt Tông sao? Tuyệt đối không được!"
"Anh chưa nghe thấy à? Người của Võ Tông và nhà họ Tông đều đến Bão Nguyệt Tông rồi, chắc chắn những thế lực khác cũng tới!"
"Bây giờ anh qua đó khác gì đi chịu chết!"
Diệp Bắc Minh đỏ hồng mắt: "Cho nên, tôi cứ để nữ nhân của tôi bị giày vò thay tôi sao?"
"Nếu tôi không lộ diện, cô nghĩ đám rác rưởi đó sẽ đối xử với họ thế nào?"
"Nhưng ... "
Cổ Yên Tuyết nghẹn lời.
Diệp Bắc Minh đặt tay lên vai Cổ Yên Tuyết, rồi nhìn sang Lạc Khuynh Thành: "Tôi từng cứu cô hai lần! Bây giờ tôi không cần gì cả, tôi chỉ cần cô giúp tôi một việc, chắm sóc tốt cho đại sư tỷ của tôi!"
"Không được để chị ấy bị bất cứ tổn thương hay ấm ức nào, cô có làm được không?"
Con nguoi Lac Khuynh Thanh co lại!
Cô ấy lập tức nghĩ ra Diệp Bắc Minh định làm gì: "Tiểu sư đệ, chị đi cùng em!"
Oanh!
Một cỗ khí Hỗn Độn ập đến, cố định Lạc Khuynh Thành, làm cô ấy không nói được một câu nào!
Cô ấy mở to mắt trừng Diệp Bắc Minh!
"Cổ Yên Tuyết, nói cho tôi biết, cô có làm được không!" Diệp Bắc Minh kêu.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!