Người tới chính là Cao Bạch Hạc!
Diệp Quỳnh, Sở Sở, Sở Vị Ương đi theo sau!
Cao Bạch Hạc hừ lạnh: "Lục Chấn Nghiệp, tôi đã biết chuyện rồi!"
"Nếu không vì Lục Kiếm Song đưa người ra khỏi thiên lao, thì lão phu đã đích thân áp giải Diệp Bắc Minh về Võ Tông, thế thì sẽ không xảy ra chuyện này!"
Lục Chấn Nghiệp đỏ hồng mắt: "Đây là quyết định được hội trưởng lão nhất trí thông qua sau khi bàn bạc!"
"Cháu tôi khả năng cao đã chết rồi, lẽ nào ông muốn nghi ngờ hội trưởng lão?"
Cao Bạch Hạc hừ lạnh: "Đương nhiên lão phu sẽ không nghi ngờ hội trưởng lão, nhưng Lục Kiếm Song đã cầm thủ lệnh của ông!"
"Nếu thể chất Hỗn Độn mà xảy ra chuyện, tôi nhất định sẽ đến hội trưởng lão tố cáo ông!"
"Ông!"
Ánh mắt Lục Chấn Nghiệp âm trầm đáng sợ!
Lúc này, một thành viên Võ Tông đi tới trước mặt Lục Chấn Nghiệp báo: "Nhị trưởng lão, chúng tôi không tìm thấy tung tích của Lục sư đệ, chỉ tìm thấy một số thứ này!"
Người đó vung tay lên.
Một số mảnh kim loại rơi ra!
"Đây là mảnh vỡ từ lồng giam xe chở tù của Võ Tông chúng ta, được rèn từ Vân Mẫu tinh thiết!"
"Không có thực lực ở cấp Tế Đạo Chi Thượng thì không thể thoát khỏi lồng giam!"
Cao Bạch Hạc nhíu mày: "Chẳng lẽ đã có người đánh cướp xe tù?"
Diệp Quỳnh, Sở Sở, Sở Vị Ương lập tức sốt ruột: "A? Sư phụ (Tiền bối), liệu Diệp đại ca có gặp nguy hiểm không?"
Lục Chấn Nghiệp cười lạnh: "Chưa chắc đã là có người đánh cướp xe tù!"
"Lỡ đâu tên nhóc đó tự phá xe tù bỏ trốn thì sao?"
Cao Bạch Hạc lắc đầu: "Tuyệt đối không có khả năng!"
"Tôi hiểu cậu ta, nếu cậu ta đã chọn tự thú, chắn chắn sẽ không bỏ trốn!"
Đột nhiên.
"Nhị trưởng lão, ngài mau tới đây coi!"
Vèo!
Chỉ với một ý niệm, Lục Chấn Nghiệp đã xuất hiện trước mặt một lão giả!
Giây tiếp theo.
"Sao có thể chứ!"
Lục Chấn Nghiệp kinh ngạc hô lên, giọng ông ta cũng đang run rẩy!
Trái tim Cao Bạch Hạc cũng run lên: "Là gông đầu rồng!"
"Lục Chấn Nghiệp, người của ông còn mang cả gông đầu rồng ư?"
Lục Chấn Nghiệp khàn giọng: "Lão phu cũng không biết, tôi không có cho họ dùng gông đầu rồng!"
Cao Bạch Hạc sa sầm mặt!
Nhìn vẻ mặt của Lục Chấn Nghiệp, có vẻ ông ta không biết thật!
Khi những thành viên khác của Võ Tông chạy tới, họ cũng ngây người đứng yên tại chỗ, trái tim gần như run lên vì kinh ngạc: "Trời ơi, gông đầu rồng gãy rồi?"
"Là Diệp Bắc Minh làm sao?"
Thấy mọi người ở Võ Tông có phản ứng như vậy.
Sở Sở hơi nghi hoặc: "Tiền bối, gông đầu rồng thì sao? Nó mạnh lắm à?"
Cao Bạch Hạc còn chưa kịp giải thích!
Một người đàn ông trung niên của Võ Tông hừ lạnh: "Đâu chỉ mạnh đâu! Gông đầu rồng của Võ Tông bọn ta có thể xích toàn bộ tu võ giả dưới cảnh giới Đại Đế!"
"Chỉ cần bị gông đầu rồng gông lại, cả người sẽ mất hết sức mạnh, sau đó sẽ không khác gì người thường!"
Sở Sở há miệng: "Wòa! Chắc không phải là Diệp đại ca đã đập gãy đấy chứ?"
"Tuyệt đối không có khả năng đó!"
Người đàn ông trung niên lắc đầu quả quyết: "Kể cả tên nhóc đó có nghịch thiên đi chăng nữa, cũng không thể đập gãy gông đầu rồng được!"
"Thế thì ai làm, đập gãy cả gông đầu rồng rồi?"
"Hay là một vị Đại Đế đã cướp tù?"
Các thành viên của Võ Tông đưa mắt nhìn nhau!
Ánh mắt Lục Chấn Nghiệp lạnh lẽo đến cực điểm: "Mặc kệ đó là ai, cứ xem thì biết, gương Thời Quang!"
Vèo! Một tiếng, một chiếc gương đồng bay ra!
Lục Chan Nghiệp rot thần lực vào gương đồng, gương Thời Quang liền hiện ra cảnh tượng trong sơn cốc, nhưng hình ảnh lại bị khí Hỗn Độn che phủ!
Ầm ầm!
Hình ảnh trong gương đồng, sấm sét vang dội, liên tục có tia chớp chín màu đánh xuống!
"Cửu sắc đế kiếp?"
"Đó là ai? Chẳng lẽ là vị đại đế nào đó?"
Có thể thấy lờ mờ, trong màn sấm sét đó có một bóng dáng đang ngồi xếp bằng, độ kiếp!
Ánh mắt Lục Chấn Nghiệp vô cùng ngưng trọng!
Cao Bạch Hạc, Diệp Quỳnh, Sở Sở, Sở Vị Ương, cùng với mọi người ở Võ Tông đều không chớp mắt, nhìn chẳm chẳm vào hình ảnh trong gương đồng!