Tiêu Dịch ghen tỵ chết mất!
“Con điếm, mày còn dám nhớ nhung đến hắn sao?”
Tiêu Dịch lạnh lùng đi tới: “Mày sẽ yêu tao nhanh thôi, yêu không rời tay!!!”
Ầm!
Đột nhiên, một tiếng vang thật lớn truyền tới.
Cửa phòng Lý Gia Hinh bị người ta một cước đá văng.
Tiêu Dịch bỗng quay đầu, bực bội hét lớn: “Ai đó? Mẹ kiếp, muốn chết hả?”
Một ánh mắt băng lạnh lướt qua.
Tiêu Dịch liền bị nghẹn lời.
Đồng tử của hắn co lại.
Diệp Bắc Minh!
Là Diệp Bắc Minh đã đánh bay mình hôm nay ư?
Lồng ngực đau âm ỉ!
Luồng sát ý băng lạnh khiến Tiêu Dịch cảm thấy rất không vui!
Lúc này.
Diệp Bắc Minh đút hai tay vào túi quần, chậm rãi đi đến.
Đôi mắt của Tiêu Dịch sững lại: “Tao biết mày, Diệp Bắc Minh phải không?”
Diệp Bắc Minh lướt nhìn Lý Gia Hinh ở trên giường một cái.
Cũng may mình đến vẫn không quá muộn.
Lý Gia Hinh không phải là người phụ nữ của anh.
Cùng lắm chỉ coi là người quen.
Cứu cô ta là được, anh cũng chẳng thèm động tay.
Liền nhả ra một chữ: “Cút!”
Sau đó, đi về phía Lý Gia Hinh.
Tiêu Dịch lập tức nổi nóng, chỉ vào mặt Diệp Bắc Minh: “Nhóc con, tao biết mày có chút thực lực”.
“Nhưng mày biết tao là ai không?”
“Tao là người của nhà họ Tiêu cổ võ, chiều nay máy đánh tao gãy sáu cái xương sườn, tao nhớ kỹ rồi!”
“Mẹ kiếp, buổi tối mày còn dám đến làm hỏng chuyện tốt của tao hả?”
“Tao cho mày một cơ hội, bây giờ quỳ xuống ngay lập tức!”
“Tao có thể suy nghĩ cho mày chết toàn thây!”
Tiêu Dịch tỏ vẻ mặt hung dữ, vô cùng âm hiểm.