Hàn băng càng ngày càng nhiều, chỉ trong ngắn ngủi vài hơi thở, Diệp. Bắc Minh đã bị đóng băng thành một bức tượng băng!
"Đồ không biết tự lượng sức mình, thế mà lại bị xử lý dễ dàng như này! Sao con trai tôi lại có thể chết trong tay loại phế vật này cơ chứ?" Ngụy Vân trông thấy Diệp Bắc Minh bị khống chế, trầm mặt đi tới.
"Diệp Bắc Minh!"
Vạn Đỉnh Thiên lo lắng.
Tuyết Đại Nham vung tay lên, Diệp Bắc Minh đã hóa thành tượng băng bay đến trước mặt ông ta!
Ông ta lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh trong khối băng: "Nhóc con, vừa nấy cậu cứng miệng lắm cơ mà? Sao giờ chẳng có một tí sức phản kháng nào vậy?"
Răng rắc!
Một tiếng giòn tan vang lên!
Bức tượng băng chợt nổ tung!
Một cỗ khí tức giết chóc khủng khiếp khóa chặt Tuyết Đại Nham!
Hàng lông mày của Tuyết Đại Nham giật giật: "Cậu muốn giết tôi?"
Dút lời, Diệp Bắc Minh thẳng tay đánh ra một quyền, đánh thẳng vào đầu Tuyết Đại Nham!
"Muốn chết?" Tuyết Đại Nham tức quá hóa cười.
Ông ta như mãnh thú, cũng đấm ra một quyền, trực tiếp cứng chọi cứng!
Bùm!
Nấm đấm hai người chạm vào nhau, một luồng sóng khí khủng bố nổ tung, kèm theo một làn sương máu!
Tuyết Đại Nham bất ngờ bay ngược ra sau, cái bàn tay vung quyền kia đã biết mất, chỉ còn lại một vết thương kinh khủng ở chỗ vai!
Một quyền kia của Diệp Bắc Minh, thế mà phế luôn một cánh tay của ông taI
"Lão tổI" Ngụy Vân hoảng sợ.
Hai lão giả cảnh giới Tế Đạo tầng sáu còn lại cũng mặt mày sa sầm: "Đại Nham, có cần giúp không?”
"Không cần!"
Tuyết Đại Nham giơ tay trái ngăn hai người, khuôn mặt già nua không còn tươi cười nữa, mà âm trầm và lạnh lếo cực kỳ: Ranh con, thú vị đấy! Đây chính là Hỗn Độn đế thể à? Sức mạnh cơ bắp mạnh thật!"
"Chỉ tiếc là, đứng trước phép tắc tuyệt đối, thì cũng như giấy thôi!"
VùI
Ông ta giậm chân một cái, tiến vào lĩnh vực Tế Đạo lần nữa!