Tô Bi Vân sợ đến nỗi run cầm cập.
Phanh!
Côn Ngô Mật Phi đánh một chưởng vào ngực ông ta!
Tô Bi Vân bay ngược ra ngoài, kinh hoàng kêu thảm: "A... đừng giết tôi, tôi không muốn chết!"
"Lão Tô! Ông không sao!"
Đỉnh Phù Đồ bước lên trước một bước, vỗ vai Tô Bi Vân.
"Hả?"
Tô Bi Vân sửng sốt, cúi đầu nhìn ngực!
Không tổn hao cọng lông nào!
Bị thương ngoài da cũng không có, chỉ hơi đau một tí thôi, chỉ có vậy!
"Ơ? Lực lượng của ngươi không còn khủng bố như mấy hôm trước nữa à!" Hai mắt Tô Bi Vân sáng lên: "Ha ha ha ha! Lão phu biết rồi, máu Hỗn Độn trong đan đỉnh kia đều là của ngươi nhỉ!"
"Ngươi mất máu quá nhiều, sức chiến đấu giảm mạnh!"
"Nếu đã vậy, lão phu còn sợ cái gì chứ?"
Tô Bi Vân cười ác độc!
Ông ta chủ động lao vào Côn Ngô Mật Phi.
Sau đó chém ra mười mấy kiếm cùng lúc, kiếm quang chớp lóe không thôi!
Quả nhiên.
Côn Ngô Mật Phi liên tục lùi bước, thậm chí còn trúng phải vài luồng kiếm khí, làm miệng vết thương chảy máu!
"Ha ha ha ha! Côn Ngô Mật Phi, quả nhiên là ngươi không được nữa rồi, mấy người còn chờ gì hả?"
Tô Bi Vân cười to: "Nhân lúc cô ta ốm, lấy mạng cô taI"
Đỉnh Phù Đồ bổ sung thêm một câu: "Máu Hỗn Độn đang ở ngay trước mắt, ai giết được cô ta, sẽ được chia máu Hỗn Độn!"
Sắc mặt Côn Ngô Mật Phi rất xấu: "Hai vị trưởng lão, hai người bỏ qua tình cảm trước kia à? Hai người muốn làm vậy thật sao?"
"Con mẹ mày!"
'Tô Bi Vân chửi ầm lên: "Tiện nhân, tất cả những việc này đều do ngươi gây ra! Ngươi còn có mặt mũi nói ra à?"
Đỉnh Phù Đồ cười ác độc: "Phí lời với cô ta làm gì?"
"Giết cô ta, chia máu Hỗn Độn, sau đó lại giết cái thằng nhóc Diệp Bắc Minh kia!"
Côn Ngô Mật Phi nhìn Bàng Vân: "Bàng lão, ông là trưởng lão của đế cung Hồng Hoang!"
"Tôi là đệ tử của đế cung Hồng Hoang, ông làm vậy, không sợ cung chủ Hoang Cửu Dương biết à?"
"Ha ha ha ha!"
Bàng Vân cười to: "Chỉ cần lão phu lấy được máu Hỗn Độn, ta rời khỏi đế cung Hồng Hoang là xong!"