Vì lúc ở nhà họ Lỳ, tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở Diệp Bắc Minh, bởi vì thực lực của anh đã đề thăng, có thể tiến vào tầng thứ hai tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Cho nên.
Diệp Bắc Minh mới gấp gáp rời đi như vậy!
Anh đến trước của lớn tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Chìa tay đặt trên cửa, cửa lớn ầm ầm mở ra.
Tầng một vốn chỉ có ba bệ đá, trong góc bỗng xuất hiện thêm một cầu thang đi lên tầng hai.
Diệp Bắc Minh leo lên tầng hai.
Vẫn là ba sân thượng nhô ra.
Đi tới sân thượng đầu tiên.
Một quyển sách xuất hiện trước mắt anh.
“Kinh Lôi Trảm?”
Diệp Bắc Minh đọc ba chữ trên bìa sách.
Mở trang thứ nhất.
Con ngươi co lại kịch liệt!
“Mẹ nó, võ kỹ cấp Thần thượng phẩm!”
Diệp Bắc Minh hít một hơi khí lạnh.
Cấp bậc võ kỹ chia thành Thiên Địa Huyền Hoàng!
Từ cao xuống thấp.
Phẩm cấp chia thành hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm.
Võ giả bình thường có được một quyển võ kỹ cấp Hoàng, có thể hưởng thụ được cả đời.
Có võ kỹ cấp Huyền, có thể thành lập gia tộc võ đạo!
Võ kỹ cấp Địa vô cùng hiếm có.
Võ kỹ cấp Thiên ít lại càng ít, có lẽ chỉ có võ giả cấp Võ Tông trở lên mới có thể tạo ra võ kỹ cấp Thiên!
Hồi còn tập võ ở núi Côn Luân.
Thứ Diệp Bắc Minh học đều là võ kỹ cấp Thiên!
Nhưng cũng chưa từng thấy một quyển võ kỹ cấp Thần!
Tầng thứ hai tháp Càn Khôn Trấn Ngục lại có một quyển võ kỹ cấp Thần?!!!
Ánh mắt Diệp Bắc Minh nóng như lửa: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, Kinh Lôi Trảm này thật sự là võ kỹ cấp Thần?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhàn nhạt trả lời: “Nói nhảm, bổn tháp Trấn Ngục cho tới bây giờ chưa từng lừa gạt người khác”.
Diệp Bắc Minh kích động: “Võ kỹ cấp Thần có hiệu quả gì?”
“Cậu tự thử đi, giải thích cũng vô ích, bản thân tự lĩnh hội mới là thật”.