"Là kiểu sẽ ảnh hưởng đến người bên cạnh ấy!"
Nói xong.
Hoang Cửu Dương quay người rời đi!
Thạch Nghị rất ngạc nhiên, ánh mắt ông ta lóe lên rồi cũng đi theo.
Sau khi ra khỏi quảng trường, Thạch Nghị nghỉ hoặc: "Cung chủ, tại sao ông không đề nghị, cho cậu ta tiến vào nơi đó?"
Hoang Cửu Dương quay đầu lại: "Ông không thấy tên nhóc này cũng thú vị à?"
"Ý ông là?"
Thạch Nghị sửng sốt!
Hoang Cửu Dương gật đầu, ông ta khoanh tay trước ngực rồi đi tiếp: "Chỉ dựa vào việc vừa nãy phải đối diện với bốn vị cảnh giới Tế Đạo cùng lúc, mà cậu ta vẫn không hề sợ hãi!"
"Lão phu nghĩ, tên nhóc này có thể đào tạo được!"
"Nếu chết thì tiếc quá."
Thạch Nghị ngây người.
Hoang Cửu Dương đã sống mười tỷ năm, công phu là tầng bốn cảnh giới Tế Đạo, thế mà lại nổi lên lòng yêu người tài!
"Quái thật, rốt cuộc tên nhóc này có ma lực gì cơ chứ?" Thạch Nghị lẩm bẩm.
'Trên quảng trường.
U Nhược đi qua với vẻ mặt ngưng trọng: "Diệp công tử, vừa nãy anh liều quát"
Diệp Bắc Minh bình tĩnh nói: "Tôi không giết chết đám người đó, thì lão Chu sẽ tha cho tôi à?"
"Tôi không châm biếm Bàng Vân thì ông ta sẽ không có hứng thú với mẫu thạch Hỗn Độn sao?"
"Còn cả Tố Vấn kia nữa, cô nghĩ cô ta sẽ tha cho tôi sao?" "Ngay từ đầu, mục tiêu của đám người đó chỉ có một, giết chết tôi!"
"Lấy được mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn trong tay tôi, bọn họ đều muốn tôi chết, thế tôi còn khách khí với họ làm gì?"
"Nhưng..."
U Nhược há miệng.
Cô ta chợt phát hiện, Diệp Bắc Minh nói rất có lý!
Hoàn toàn không thể phản bác!
Nhưng.
Không nể mặt hai vị cảnh giới Tế Đạo như vậy, cũng quá dọa người đi!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!