“Cho dù là đời sau của Đế huyết, anh nghĩ xem chẳng lẽ không đủ tài năng sao?”
“Nhưng trên thực tế, 100 hậu duệ của Đế Huyết tới Hồng Hoang đế cung, chỉ có một người có thể gia nhập”.
“Tôi cũng từng đến đây và thất bại...” U Nhược thất vọng nói. Diệp Bắc Minh lập tức có hứng thú: “Đi, chúng ta qua đó xem xem”.
Bằng một niệm thức, anh đưa Tiêu Dung Phi, Tiêu Nhã Phi và Viên Tử Y ra ngoài.
Thành Hồng Hoang có rất nhiều lệnh cấm, ngay cả cảnh giới Tế Đạo cũng không dám ra tay ở đây.
Có thể nói.
Nơi này tuyệt đối an toàn.
Diệp Bắc Minh tin, đám Tế Đạo kia muốn giết anh cũng không thể ra tay ở đây.
Cho dù có ra tay, Đế Thủ và tiểu Tháp vẫn có thể cảm nhận trước được. “Ôi, thành phố này lớn quá, nhiều người vậy... có 10 tỷ người ấy nhỉ?” “Không thế nào!”
Tiêu Dung Phi và Tiêu Nhã Phi mở to mắt ngạc nhiên.
Giống như một cô gái thôn quê lần đầu được lên thành phố, không ngừng kêu lên.
Diệp Bắc Minh chăm sóc hai người rất tốt, liên tục giải thích cho họ hiểu.
U Nhược âm thầm kinh ngạc: “Tên này kiếm đâu ra ba mỹ nhân xinh đẹp như vậy? Lẽ nào là khí chất thu hút ong bướm trời sinh sao?”
“Thiếu chút nữa thì bị anh ta thu hút rồi, may mà đã tỉnh ngộ kịp thời...” U Nhược thầm nghĩ.
Trong lòng cô ta, Diệp Bắc Minh được gắn cái mác đa tình.
Rất nhanh, cả nhóm đã tới trước một quảng trường rộng lớn.
Dòng người ở đây dường như vô tận.
Gần một triệu người tụ tập ở khu vực trung tâm quảng trường, vây khoanh một khối thiên thạch.
Một vị lão giả dựa vào thiên thạch với một đĩa đậu phộng trên tay.
Trên eo dắt một bình rượu, thỉnh thoảng lại mở mắt ra và nhấp một ngụm.
Sau đó lại nhắm mắt và tiếp tục ngủ.
Diệp Bắc Minh dùng thần niệm của mình thăm dò một lượt. Phát hiện không có gì bất thường.
Chỉ là một khối thiên thạch bình thường mà thôi.
Ngược lại, lão giả đang ngủ này thì sâu không dò được.
Mọi người xếp hàng, ai đi qua viên thiên thạch này thì đều chạm tay vào nó, thấy thiên thạch không có phản ứng gì thì chán nản rời đi.
“Có chuyện gì vậy? Tại sao có nhiều người xếp hàng chỉ để chạm vào. một tảng đá? Có gì hay ho chứ?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu.
Bên cạnh, một thanh niên liếc nhìn anh: “Một tảng đá bình thường? Não ngắn!”
“Đây chính là cách thức thử nghiệm độc nhất của Hồng Hoang đế cung, chỉ cần được thiên thạch thừa nhận, bèn có thể gia nhập vào Hồng Hoang đế cung”.
Diệp Bắc Minh cau mày: “Đây không phải chỉ là một tảng đá bình thường thôi sao?”
“Có thể kiểm tra ra cái gì?” Côn Ngô Mật Phi gật đầu với anh: “Đúng vậy, năm đó em cũng nghĩ vậy!”
“Em qua đó chạm vào một chút, tảng đá đó không có phản ứng gì nên em không đủ tư cách".
Diệp Bắc Minh: “...”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!