“Mọi người cẩn thận! Yên Nhi, Hoàng Nhi, Tuyết Kỳ, Như Khanh, các con chú ý phía bên trái!”
“Yêu Yêu, Lạc Ly, Tiên Nhi, Băng Nhi, Khuynh Thành, các con chú ý phía bên phải!”
“Anh Huyền, lấy hai người chúng ta làm chủ lực, bằng mọi giá phải đảm bảo an toàn cho mọi người”, giọng nói của Diệp Thanh Lam trầm xuống, dùng tốc độ nhanh nhất và cách tốt nhất để chiến đấu!”
“Được!”
Dạ Huyền bước lên phía trước, ma khí toàn thân dâng trào.
“Nhược Giai, Xá Nguyệt, Tôn Thiến, các con tự bảo vệ mình là được!”
“Vâng!”
Mọi người hét lên, tế ra binh khí của mình, đoàn kết một lòng.
Lục Hách Tuyên cười nghiền ngẫm nói: “Phản ứng khá nhanh đó, còn nhanh hơn so với tôi tưởng, chỉ là không biết các người có thể kiên trì được bao lâu?”
“Bà là mẹ của Diệp Bắc Minh, bổn công tử chơi bà trước!” “Đợi chơi xong rồi, sẽ đến lượt đám người kia!”
Vừa muốn ra tay, phía sau lưng hắn ta vang lên giọng nói giống như ác mộng.
“Bố mẹ, các sư tỷ, Nhược Giai, anh về rồi đây!” “Đây là...”
Mọi người đang chuẩn bị chiến đấu đều xoay người lại nhìn về phía phát ra giọng nói kia.
“Aaalt"
“Tiểu sư đệ!”
“Chồng ơi!”
“Bắc Minh”
“Cậu Diệp!”
Mười sư tỷ.
Chu Nhược Giai, Tôn Thiến, Đông Phương Xá Nguyệt!
Ly Nguyệt , Đế Khởi La, Sở Sở, Sở Vị Ương, Mạc Đình Đình!
Vương Yên Nhi, Tiêu Tiêu, Nguyễn Thanh Từ, Nghê Hoàng, Hướng Ly Ly, Long Khuynh Vũ!
Mười mấy thân ảnh lao đến, hét lên âm ï, đôi mắt đẹp đột nhiên đỏ hoe, hưng phấn tới cực điểm.
Ngay lập tức.
Diệp Bắc Minh đã bị đám người vây chặt, dường như không thở được. “Chủ nhân!”
Lâm Thương Hải kích động nói: “Chủ nhân, cuối cùng người cũng về rồi!”
“Con trai...”
Diệp Thanh Lam và Dạ Huyền sững sờ, sau đó khóe miệng nở nụ cười. “Diệp Bắc Minh...”
Vào khoảnh khắc Lục Hách Tuyên nhìn thấy Diệp Bắc Minh, suýt chút đã tè ra quần, đạo tâm gần như sụp đổ: “Đi thôi!”
Hắn ta vội vã đem theo mười mấy lão giả của nhà họ Lục xoay người bỏ chạy.
Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Lục Hách Tuyên, mày còn muốn chạy!” Phụt!
Một con huyết long lao ra, mười mấy lão giả cảnh giới Đạo Tổ của nhà họ Lục bị đâm xuyên thấu, hóa thành sương máu.
Lục Hách Tuyên sợ mãi đến hai chân mềm nhũn, khi nhìn thấy huyết long lao về phía mình thì trực tiếp quỳ xuống: “Cậu Diệp, xin tha mạng...”
Diệp Bắc Minh không để ý tới hắn ta, nhìn về phía Dạ Huyền, Diệp Thanh Lam ¡: “Cha mẹ, sao mọi người lại bị hắn truy sát vậy?”
“Theo lý mà nói, hiện tại mọi người nên ở trong Tổ Địa Hoa Tộc mới đúng, sao lại kéo cả gia đình tới nơi này?”
Sau khi anh thu được Hỗn Độn Chân Hỏa thì trực tiếp quay về đại lục Hỗn Độn.
Nếu muộn một bước, hậu quả thật không thể tưởng tượng. Mọi người kinh ngạc nhìn nhau.
Diệp Thanh Lam phun ra một câu: “Minh Nhi, Hắc Thủy Tộc đã càn quét qua các thế giới xung quanh biển Hỗn Độn!”
“Tất cả các thế giới lớn đều đã biến thành vùng đất chết, chúng ta đưa người của Thương Khung Kiếm Tông trở về đại lục Hỗn Độn, kết quả là bị bọn họ chiếm lấy Tổ Địa Hoa Tộc, còn đuổi chúng ta ra ngoài...”
“Khá thú vị đấy, đi, chúng ta đi giết người!”
Diệp Bắc Minh mỉm cười, giơ tay lên, tóm lấy Lục Hách Tuyên đang nằm trên đất như một con chó chết, hướng về phía Hỗn Độn Thần Quốc mà đi.