Diệp Bắc Minh giật mình!
Phép tắc thời gian này sao lại giống với thuyết tương đối của một nhà vật lý nào đó trên Trái đất vậy?
"Được rồi, tự mình nghiền ngẫm thêm đi”.
Vua thời gian lười phải giải thích thêm: "Bổn tọa đi ngủ tiếp đây, không có chuyện gì quan trọng thì đừng làm phiền tới bổn tọa”.
Dứt lời bia mộ thứ tám liền mờ đi.
Diệp Bắc Minh mở mắt, rời khỏi nghĩa địa Hỗn Độn.
Anh chậm rãi đứng dậy!
Thiên Cơ lão nhân vẫn trong trạng thái thiền định, ba người Hướng Ly Ly, Lục Linh Nhi, Nghê Hoàng thấy Diệp Bắc Minh tỉnh lại thì lập tức hỏi: “Anh Diệp, có cảm ngộ được gì không?:
Diệp Bắc Minh gật đầu, tiến lên một bước, lao ra ngoài như tên lửa!
Gió mạnh ùa tới cuộn bay tà váy của ba người!
“A"
Ba người quá đỗi ngạc nhiên, Diệp Bắc Minh đã biến mất khỏi tầm mắt!
“Anh Diệp sao rồi?”
Ba người còn chưa kịp phản ứng lại.
Thì Diệp Bắc Minh đã từ một hướng khác vọt tới, lại biến mất!
Sau mấy lần liên tiếp như vậy, Lục Linh Nhi là người đầu tiên phản ứng lại: “Hình như anh Diệp đang xoay vòng?”
“Xoay vòng?”
"Đúng vậy! Dường như anh ấy đang đi vòng quanh Thiên Cơ Môn!”, Lục Linh Nhi gật đầu khẳng định.
Diệp Bắc Minh không chỉ đang đi vòng quanh mà còn đẩy tốc độ càng lúc càng nhanh!
Không ai chú ý tới khóe miệng của Thiên Cơ lão nhân tự lúc nào đã vẽ lên ý cười nhàn nhạt!
Lúc này, tốc độ của Diệp Bắc Minh càng ngày càng nhanh.
Lúc đầu, anh có thể đi hết một vòng Thiên Cơ Môn trong ba mươi giây! Sau đó.
Hai mươi chín giây!
Hai mươi tám giây!
Suốt một ngày, Diệp Bắc Minh đã đem thời gian vòng quanh Thiên Cơ Môn một vòng rút ngắn xuống còn năm giây.
Tiếp đó.
Mỗi ngày trôi qua anh mới có thể nhanh hơn một giây!
Ba giây!
Hai giây!
Một giây!