Diệp Bắc Minh nhắm mắt lại, chẳng thèm để ý.
Anh đang nghĩ thầm.
Nếu mình mà có thêm một viên Quy Linh đan nữa, chắc chắn có thể tiến vào. cảnh giới Ngộ Đạo, có khi còn lên luôn cảnh giới Hợp Đạo ý chứ?
"Này cậu kia, cậu sợ à? Không tự tin vào bản thân hả?"
Lục Thiêu vẫn không tha.
Diệp Bắc Minh vẫn nhắm mắt.
"Ha ha ha ha”
Lục Thiêu cười run cả vai: "Sợ thì nhận đi, cậu ăn một viên Quy Linh đan mới thăng được lên cảnh giới Đạo Tổ! Chắc trước đây cậu đã chịu nhiều khổ cực lắm nhỉ?"
"Năm nay cậu bao nhiêu tuổi? Hai vạn tuổi hay ba vạn tuổi?"
"Năm nay bản công tử mười ba nghìn tuổi, đang ở cảnh giới Đạo Tổ đỉnh phong! Viên Quy Linh đan này tôi buộc phải chiếm được!"
"Đợi tôi giành được viên Quy Linh đan này, tôi có thể tiến vào cảnh giới Đạo Tôn ở tuổi mười ba nghìn! Đến lúc đó, cậu sẽ biết cái gì gọi là người giỏi còn có người giỏi hơn, núi cao còn có núi cao hơn!”
Diệp Bắc Minh còn chẳng cảm thấy tức giận một tí nào!
Trong lòng dư ra cảm giác cạn lời!
Cái tên này, sao mà lắm trò thết
Hàn Tử Chân và Hàn Tử Linh đang ở bên cạnh quay đầu nhìn sang.
Lục Thiêu cứ nói dai, Diệp Bắc Minh thì trả lời một chữ cũng lười.
lệp Bắc Minh, vì sao cậu không nói gì? Trả lời bản công tử đi!" Nói
ột phát cả tràng dài, thế mà Diệp Bắc Minh chẳng thèm đáp lại một từ, Lục Thiêu sốt cả ruột.
Như thế thì trông mình có vẻ ngốc nghếch!
"Đùi Diệp Bắc Minh, cậu có dám cá cược với bản công tử không?" Hai mắt Diệp Bắc Minh sáng lên.
Lúc này anh mới thấy có hứng thú, khóe miệng hiện ra vẻ hứng thú! Lần đầu tiên anh đáp lại Lục Thiêu: 'Cược cái gì?"
Lục Thiêu lắc đầu cười lạnh: "Tôi đã là đan sư Tứ đỉnh rồi, cược gì thì cậu cũng thua thôi!"
Diệp Bắc Minh nghi hoặc nói: "Đan sư Tứ đỉnh? Đây là cảnh giới Đan Đạo gì vậy?"
"Cảnh giới cao nhất của người luyện đan, không phải là Đan tôn cấp chín à?" Mọi người sửng sốt! Mọi người kinh ngạc nhìn sang
Lục Thiêu cũng ngây ra vài giây, sau đó hắn ta cười ầm lên: "Ha ha ha ha! Nhóc con, Đan tôn cấp chín ý hả? Đó là cảnh giới phế vậy gì vậy!"
"Cậu thật là, tôi buồn cười quá... ha ha ha! Đến đan sư tứ đỉnh là gì cậu cũng không biết hả?"
Phía dưới.
Mọi người xôn xao! "Đan sư Tứ đỉnh mà cũng không biết? Thế chẳng phải là đang hồ nháo à!"
"Tên nhóc này, thực lực võ đạo thì rất mạnh! Nhưng ở phương diện đan đạo, có vẻ vẫn còn tay mơ lắm!"
Diệp Bắc Minh thản nhiên trả lời: "Tôi chỉ không hiểu cách phân cấp của các anh thôi!"
Cuối cùng Lục Thiêu cũng thấy tự tin hơn, hắn ta lắc đầu chế nhạo: "Nhóc con, thế thì cậu nghe cho rõ đây!"
"Đan tôn cấp chín luyện chế đan dược phổ thông, đúng là đã đạt đến cảnh giới cao nhất. Bất kể là chất lượng đan dược, hay vỏ ngoài viên đan, đường vân
của viên đan, đan y các kiểu đều đạt đến cực hạn!"
"Nhưng cậu phải biết! Có những đan dược, không thể luyện chế thành công chỉ với một lò, mà phải chia ra để luyện chết"
"Lúc này thì cần đan sư khống chế cùng lúc vài cái đỉnh luyện đan!" "Khống chế hai đan đỉnh một lúc, hơn nữa đan dược luyện ra từ mỗi đan đỉnh đều đạt đến chất lượng của đan tôn cấp chín, thì có thể được gọi là đan sư
hai đỉnh!"
"Tuy khống chế cùng lúc hơn một đan đỉnh thì yêu cầu thần hồn phải tập trung hơn gấp mười lần!"
"Nhưng bản công tử có thể khống chế bốn đan đỉnh một lúc, đan dược luyện chế ra đều đạt chất lượng đan tôn cấp chín!"
"Thế nên, bản công tử là đan sư tứ phẩm, cậu có luyện cả đời cũng không đạt được cảnh giới đấy đâu!"
Nói một vèo hết luôn!