Diệp Bắc Minh bình bĩnh nhìn Kỷ Bách Nghiệp: “Vậy thì không biết, tông môn các người có năng lực lấy nó đi hay không?”
Lời này vừa nói ra.
Trái tim của tất cả mọi người khế run!
Ngay cả Kỷ Bách Nghiệp cũng choáng váng.
Ông ta có nằm mơ cũng không ngờ rằng, Diệp Bắc Minh lại dám nói như vậy. Vài phút im lặng qua đi.
“Ha ha ha... Tê Vạn Hạc và Dị Hỏa Tông các người, vậy mà lại xuất hiện một đệ tử trẻ có tài như vậy!”
“Rất tốt, thật là tốt!” Kỷ Bách Nghiệp không ngừng cười lạnh, nhìn về Tê Vạn Hạc đứng ở bên cạnh. “Lão Kỷ, tôi...”
Tê Vạn Hạc còn chưa nói xong câu, giọng nói của Diệp Bắc Minh đã vang lên: “Dị Hỏa Tông chúng tôi đương nhiên tốt rồi, ít nhất là tốt hơn Đạo Tông của ông!”
“Dù gì, Dị Hỏa Tông chúng tôi cũng sẽ không thèm muốn đồ vật của người khác, càng không cậy thế bắt nạt người, trực tiếp mang người đến cướp bóc!”
“Lại còn uy hiếp đại trưởng lão Dị Hỏa Tông chúng tôi, mọi người nói có đúng không?”
Vụt!
Tất cả mọi người đều đứng dậy.
Bị kinh hãi đến mức bật dậy.
Ai nấy trợn tròn mắt nhìn Diệp Bắc Minh giống như nhìn thấy quỷ vậy. “Hắn tai”
Cho dù là mười mấy người của Đạo Tông, cũng kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh.
Tất cả mọi người đều biết.
Đạo Tông đang uy hiếp Dị Hỏa Tông!
Ai cũng nhìn ra.
Kỷ Bách Nghiệp đang đe dọa Tề Vạn Hạc. Nhưng con mẹ nó, không ai dám nói ra.
Diệp Bắc Minh cứ thế không giữ chút thể diện nào, nói ra trước mặt quần chúng.
Loại người không đếm xỉa đến quy tắc này, làm sao họ có thể không sốc chứ?
Lục Thanh Phong mở miệng: “Nhóc con này... lúc ở U Minh Giới tại sao mình không phát hiện ra cậu ta lại to gan như vậy chứ?”
Khuôn mặt già nua của Kỷ Bách Nghiệp lập tức tối sầm, khó coi như thể vừa ăn phải một con ruồi: “Được! Được lắm! Không hổ là người đứng đầu cuộc chiến Thiên Giai, cậu giỏi đấy Diệp Bắc Minh!”
“Xem ra, Đạo Tông chúng ta nghĩ quá nhiều rồi, vốn dĩ định thu nạp các người sau đó bồi dưỡng thật tốt!”
“Không ngờ cậu lại không biét điều! Thôi vậy, là Đạo Tông chúng ta tự mình bi đa tình, chúng ta đi!”
Kỷ Bách Nghiệp dẫn người của Đạo Tông đi về hướng bên ngoài đại điện.
Diệp Bắc Minh không chút khách khí hỏi vặn lại: “Buồn cười thật, rõ ràng là hành vi của bọn cướp, lại nói như mình cao ngạo lắm ấy?”
“Đi đi, không tiễn, sau này đừng đến nữa!”
Kỷ Bách Nghiệp cùng đám người lảo đảo suýt ngã. Vung mạnh tay áo.
Bước ra khỏi đại điện của Dị Hỏa Tông.
Diệp Bắc Minh quay đầu.
Sở Y Thủy, Hướng Ly Ly, Vương Quỳnh, Giang Tiên Nhi, Mạc Trần và Lục Thanh Phong mấy người đều có vẻ mặt cứng đờ.
“Chư vị, làm sao vậy?” “Làm sao à?? Cậu nói đi! Thằng nhóc này, thật là...”
Mạc Trần mở to đôi mắt, muốn nói lại thôi: “Lão phu cũng không biết phải nói gì với cậu nữa, cậu...haiz!”
Bọn họ vốn dĩ muốn mời Diệp Bắc Minh gia nhập thực lực của mình.
Bây giờ có lẽ đã không cần thiết nữa.
Diệp Bắc Minh đến Đạo Tông còn từ chối, lại còn đắc tội với Kỷ Bách Nghiệp. Nếu bọn họ còn mở miệng lôi kéo, chẳng phải là đối đầu với Đạo Tông sao?
Nói trắng ra, Diệp Bắc Minh ngay cả Đạo Tông cũng không thèm để vào mắt, vậy nhất định sẽ từ chối bọn họ.
Lục Thanh Phong trầm giọng nói: “Diệp Bắc Minh, cậu có biết đắc tội với Đạo. Tông, sẽ có kết cục gì không?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Tôi không biết!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!