Cũng chính vào nháy mắt hình bị thay đổi, Diệp Bắc Minh đang đứng bất động đột nhiên di chuyển.
Không hề báo trước, anh giơ tay lên và tung ra một quyền. Rầm! Một quyền với sức mạnh bùng nổ.
Không gian xung quanh như bị bóp méo, đôi chân của Viên Lục nổ tung, cả người bay ngược về phía sau.
Vút!
Diệp Bắc Minh đuổi ngay phía sau, tóm lấy cổ Viên Lục, hung hãn đập hắn ta xuống đất.
Bịch! Âm thanh nặng nề vang lên.
“Mày rất thích giãm đạp lên người khác à?” Giày Hồi Lực đạp mạnh xuống.
Rắc! Rắc! Rắc!
Âm thanh xương gãy không ngừng vang lên cùng với tiếng hét thảm thiết của Viên Lục: “A... chân của tôi... đan điền của tôi...”
“Tay... đừng... vai của tôi...”
Diệp Bắc Minh giống như phát điên, đạp mười mấy cước lên người Viên Lục trong một hơi thở.
Viên Lục. Biến mất rồi. Hắn ta biến thành một đống thịt nát, dính chặt vào Thiên Giai.
“Hừ... hừ... hừ...”, thân thể ba người Trương Nhất Kiếm, Tư Lầu Đệ Nhất, Triệu An Nhiên không ngừng run rẩy.
Diệp Bắc Minh chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt như thần chết nhìn vào ba người: “Tôi và các người không thù không oán, tại sao lại giúp người khác giết
tôi?”
“Tôi không hiểu, thật sự không hiểu, các người chính là thiên tài trong thiên tài rồi!"
“Tại sao vậy?”
Xoạtl!!
Anh tiến lên phía trước một bước, đột nhiên lao về phía ba người. Sau lưng anh, càng là sát khí ngập trời.
“Cùng ra tay đi! Thằng nhãi này quá khủng bố. Nhanh! Nhanh lên!”, Trương Nhất Kiếm gầm lên, hoàn toàn mất bình tĩnh, âm thanh có chút run rẩy.
Tư Lầu Đệ Nhất cùng Triệu An Nhiên lúc này mới phản ứng lại, vừa muốn ra tay.
Diệp Bắc Minh đã xuất hiện trước mặt ba người, Thủy Tổ Ma Đao điên cuồng chém xuống.
Phụt!
Trương Nhất Kiếm còn chưa kịp giơ kiếm lên thì đã bị Thủy Tổ Ma Đao chém đứt một cánh tay.
Đao thứ hai điên cuồng hạ xuống.
Thân thể Trương Nhất Kiếm chia làm đôi, nổ tung tại chỗ.
Tư Lầu Đệ Nhất và Triệu An Nhiên bị dọa đến mức hai chân mềm nhữn! Con mẹ nó, còn là người không?
Bọn họ đều là những người có sức chiến đấu trên 20 vạn đấy! Vậy mà lại bị người ta coi thành lợn mà giết? “Anh Diệp, chúng tôi...", Tư Lầu Đệ Nhất vừa mở miệng muốn giải thích.
Diệp Bắc Minh trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt hắn ta, không nói một lời.
Ánh mắt lạnh buốt, Thủy Tổ Ma Đao trong tay hung hãn quét qua.
Tư Lầu Đệ Nhất nhanh chóng giơ tay đỡ lấy, sử dụng hơn chục linh khí trong một hơi thở, nhưng căn bản không thể ngăn cản được sự công kích của Diệp Bắc Minh.
Với một tiếng hét không cam tâm, hắn ta cũng hóa thành sương máu.
Triệu An Nhiên sợ hãi đến mức thân thể mảnh dẻ không ngừng run rẩy, lập tức bày ra vẻ mặt đáng thương: “Anh Diệp. Người ta biết sai rồi, anh tha thứ...”
Phụt!
Thủy Tổ Ma Đao quét qua, đầu Triệu An Nhiên nổ tung tại chỗ. Thân thể xinh đẹp trực tiếp đổ xuống.
Diệp Bắc Minh giơ chân giẫm lên ngực Triệu An Nhiên.
Cô ta cho đến lúc chết vẫn không thể tin được, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân như cô ta.
Cứ như vậy mà chết?
Trên quảng trường Thiên Giai, hàng trăm triệu người kinh hãi theo dõi cảnh tượng này.
“Hung tàn!”
“Thật con mẹ nó tàn nhẫn quá đi!”
“Loại giết chóc này, không có chút mỹ cảm nào, đơn thuần là bạo lực! Nhưng đúng là con mẹ nó sướng con mắt!”
Vô số người kích động không thôi.