Diệp Bắc Minh cười nhẹ: “Chỉ là một tấm Thiên Giới Lệnh mà thôi, cũng không có tác dụng gì cả, sao có thể so với mạng sống của cô được?”
Ý của Diệp Bắc Minh là.
Anh chắc chắn mình có thể lên được Thiên Giới Đảo. Vì vậy!
Tấm lệnh bài kia anh không cần cũng được.
Thêm nữa, Đường Lạc Âm từng cứu mạng cha mẹ anh, loại ân tình này không thể đền đáp hết được.
Có điều.
Câu nói này lọt vào tai Đường Lạc Âm và Nghê Hoàng, hoàn toàn mang một tầng ý nghĩa khác.
“Anh chưa bao giờ tốt với tôi như vậy, cũng không nói với tôi những lời đớ”, Nghê Hoàng ngoài ghen tị ra còn cảm thấy vô cùng lạc lõng, thất vọng.
“Tại sao? Rõ ràng tôi gặp anh trước cơ mà...” Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Đường Lạc Âm đỏ bừng lên.
Ngại ngùng cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói một câu: “Ngoài ông nội ra, chưa có ai tốt với tôi như anh!”
Khi ngẩng đầu lên. Đôi mắt đẹp rưng rưng nước mắt: “Anh Diệp, cảm ơn anh!” “Đi thôi, chúng ta về đại lục Hỗn Độn trước!”
Ba người với những suy nghĩ riêng của mình, bước vào trận pháp truyền tống, trở về Hoàng Cung của thần quốc Hỗn Độn.
Râm!
Trong nháy mắt, một cỗ năng lượng cực kỳ mạnh mế đột nhiên ập tới, một trận pháp truyền tống cổ xưa bao trùm lên họ.
Khóa lại mọi khí tức.
Bốn phương tám hướng đều là người, đông nghịt như kiến.
Tất cả đều là người của Tù Tộc.
“Đây... chết rồi...”