Nhưng Diệp Bắc Minh nghe vậy liền nhíu mày: “Không đúng, lời này của cô
“Minh Nhi!” Diệp Thanh Lam vội quắc mắt nhìn anh!
Diệp Bắc Minh vẫn ung dung nói: “Tôi có biết sơ qua về y thuật, thứ nhất cô khí huyết dồi dào, không giống một người sẽ chết yểu!”
“Thứ hai sau khi chết thần hồn đều sẽ tới Minh Giới!"
“Nếu cô thực sự đã chết thì hoàn toàn có thể tới gặp cha mẹ mình, tại sao lại phải mạo hiểm tới U Minh Giới làm gì?”
“Minh Nhi!”
Diệp Thanh Lam trách mắng: “Con nói gì vậy, đang yên lành lại nguyền rủa người ta chết sớm!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu, vẫn dựa vào lý thuyết để tranh luận: “Mẹ, những điều con nói đều là sự thật!”
“Gô Đường đây tinh lực tràn trề, chắc chắn là một người khỏe mạnh bình thường!”
“Hơn nữa, sau khi chúng ta ngồi cùng một thuyền để vượt qua Hoàng Tuyền cô ấy vẫn luôn theo sau con, vì sự an toàn, con không thể không cân nhắc nhiều hơn!”
Dứt lời, Diệp Bắc Minh chăm chú nhìn Đường Lạc Âm!
Không hề khách sáo!
Anh cảm thấy Đường Lạc Âm này có vấn đề!
Diệp Thanh Lam cũng không lên tiếng mà đánh mắt nhìn sang.
“Anh Diệp, anh nói anh hiểu y thuật, vậy anh bắt mạch cho tôi thử xem”, Đường Lạc Âm mỉm cười, duỗi ra cổ tay mảnh khảnh của mình.
Diệp Bắc Minh cúi đầu nhìn xuống, con ngươi thoắt cái co rút lại! "Đây là gì?”
Cả người Diệp Thanh Lam ngơ ngác tại chỗ.
Sắc mặt của Dạ Huyền cũng hơi thay đổi!
Chỉ thấy.
Trên cổ tay Đường Lạc Âm có một đường đỏ như máu dường như in sâu vào. da thịt kéo thẳng đến ống tay áo.
Đường Lạc Âm thản nhiên xắn tay áo lên, tia màu đỏ kia trực tiếp lan đến giữa cánh tay của cô!
“Huyết Hồn Đan? Cô đã uống thứ này?”
Gương mặt Diệp Bắc Minh không giấu được nét kinh ngạc!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!