“Đừng có trêu hoa ghẹo nguyệt, làm đau lòng họ nhé”.
Dạ Huyền cười cười lắc đầu: “Phụ nữ nhiều có gì không tốt chứ? Đến lúc ấy chúng ta sẽ có một đàn cháu để bế rồi!”
“Không giống chúng ta, chỉ có một mình Minh Nhi!” Diệp Thanh Lam khẽ cau mày.
Vẻ mặt không tốt nhìn về phía Dạ Huyền: “Sao? Có một đứa con trai vẫn chưa đủ à?”
“Trong lòng anh còn muốn bao nhiêu người phụ nữ nữa? Có phải lại đang nhớ đến nữ ma đầu kia không?”
“Em biết ngay mà, hai người đúng là có vấn đề, nếu không người ta đâu có theo đuôi anh lâu như vậy! Nói, trong lòng anh còn có cô ta đúng không?”
Dạ Huyền choáng váng. “Lam Nhi, em hiểu lầm anh rồi”.
“Anh và nữ ma đầu kia hoàn toàn trong sạch, giữa bọn anh căn bản không có vấn đề gì cả”.
“Bọn anh? Được lắm, anh với cô ta là 'bọn anh? vậy Diệp Thanh Lam tôi là người ngoài chứ gì?”, Diệp Thanh Lam hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi.
Nhìn cha mẹ mình cãi nhau, Diệp Bắc Minh cố nhịn cười. Cảm giác này, thật tốt! Thấy cha mình tỏ vẻ bất lực, muốn giải thích mà không thể giải thích được.
Diệp Bắc Minh lập tức cười nói: “Cha mẹ, sao hai người lại ở đây? Sao ra đi mà không nói lời nào với con?”
Hai người ngừng tranh luận. Diệp Thanh Lam nheo mắt lại hỏi: “Minh Nhi, còn con, sao con lại ở đây?”
Diệp Bắc Minh giải thích: “Mẹ, con đã đi đến đại lục Hỗn Độn, cũng đã tìm hiểu về chuyện của Hoa Tộc”.
“Con cũng đã tới Phong Ma Cốc một chuyến, gặp được bảy chú bác khác của tộc Thiên Mail”
Dạ Huyền và Diệp Thanh Lam bị dọa sợ.
Hai người trừng to mắt, nhìn Diệp Bắc Minh với vẻ khó tin.
“Nhanh như vậy con đã tới đại lục Hỗn Độn rồi ư?”