Diệp Bắc Minh lại tung ra hơn chục cú đấm với tốc độ nhanh nhất!
Hà Tinh Hà cuối cùng cũng phản ứng lại từ trạng thái choáng váng, thanh Thủy Tổ Ma Đao trong tay vội chém về phía cổ của Diệp Bắc Minh!
“Tưởng chỉ mình mày có vũ khí thôi à?”
Hai mắt Diệp Bắc Minh thoắt cái ánh lên sắc đỏ ngầu hung ác, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục liền xuất hiện trong tay, vung mạnh ra ngoài!
Đinh! Tiếng va chạm kịch liệt của kim loại vang lên!
Hà Tỉnh Hà bị thổi bay tại chỗ, cả người đập mạnh vào bức tường của cung điện đá!
Thủy Tổ Ma Đao trong tay cũng không ngừng run rẩy, trên mép đao vậy có một vết nứt! Lưỡi đao nổ tung rồi!
“Sao có thểi”
Con ngươi hung ác của hắn ta nheo lại: “Mẹ kiếp! Đây là Thủy Tổ Ma Đao tao vừa thu thập được đó!”
“Đây là binh khí của Thiên Ma Tộc, sao có thể bị đánh nứt?” “Kiếm trong tay mày rốt cuộc là thứ gì?”
Hà Tinh Hà không cam tâm nhìn chằm chặp kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trong tay Diệp Bắc Minh hỏi!
Thanh kiếm này trông cực kỳ mộc mạc, bề mặt còn có hoă văn rồng! Mơ hồ có một luồng khí hỗn loạn lưu chuyển trên kiếm.
Không lẽ là bản thân ảo tưởng sao?
Không thể nào!
Nhất định đó chỉ là ảo giác!
Trên thế gian nào có nhiều khí hỗn độn như vậy!
Hà Tinh Hà chưa bao giờ phải chịu ấm ức như vậy, hắn hung hãn hét lên một tiếng: “Ranh con, đi chết cho ông!”
Khí tức Thần Vương chu kỳ đột nhiên bùng nổ. Rầm rầm rầm!
Thủy Tổ Ma Đao cũng cảm nhận được sát ý nghịch thiên của chủ nhân mình, nó cũng gầm một tiếng, tỏa ra ánh sáng yêu tà bao phủ.
“Tiểu tháp, nổ cho tôi!” Giọng nói của Diệp Bắc Minh là không thể nghỉ ngờ.