“Vãi! Thủy Tổ Ma Đao!”
Hà Tinh Hà không nhịn được mà chửi thề, mặt đỏ bừng lên vì kích động: “Không ngờ Thủy Tổ Ma Đao trong truyền thuyết lại có thật!!! Ông đây tìm thấy rồi, ha ha ha hai”
“Công tử, còn có điều ngạc nhiên hơn nữa”.
Đột nhiên, một lão giả áo trắng bên cạnh hắn ta lên tiếng.
“Ồ!"
“Ngẩng đầu lên nhìn!”
Hà Tinh Hà nhìn theo ánh mắt của lão giả mặc áo trắng, chỉ thấy trên đỉnh mái vòm cao trăm mét của đại điện, có một khối khí màu đen đang đung đưa trên đó.
Đám khí đó không lớn, đường kính chỉ khoảng 1m.
Nếu không nhìn kĩ căn bản sẽ không thể phát hiện ra nó.
Nhưng mà.
Vào giây phút Hà Tinh Hà nhìn thấy đám khí thể này, thân thể hắn đột nhiên cứng đờ.
Hắn súyt chút nữa đã nhảy cẵng lên vì vui sướng.
“Ôi, con mẹ nó chứ!”, mặt hắn ta đỏ bừng, tim cũng như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực: “Lão Chu. Đây là khí Hỗn Độn? Dòng khí Hỗn Độn trong truyền thuyết đó sao?”
Lão Chu cười gật đầu nói: “Chúc mừng công tử! Chính là dòng khí Hỗn Độn!”
“Trời đất ơi!"
Hà Tinh Hà không thể kiềm chế được trái tim xúc động nữa: “Dòng khí Hỗn Độn lại bị mình tìm được, mặc dù chỉ có một khối, nhưng cũng đủ rồi!”
Diệp Thanh Lam và Dạ Huyền đều là vẻ mặt khiếp sợ.
Không ngờ ở đây lại có dòng khí Hỗn Độn.
“Công tử, nhanh thu dòng khí Hỗn Độn vào đi”, lão Chu nhắc nhở. “Được!”
Hà Tỉnh Hà lúc này mới phản ứng lại, bay lên trên không trung, trực tiếp thu dòng khí Hỗn Độn vào trong nhẫn trữ vật.
Sau khi làm xong tất cả.
Hà Tinh Hà vẫn cảm thấy không chân thực, cứ như một giấc mơ vậy: “Chỉ cần hoàn toàn hấp thu dòng khí Hỗn Độn này”.