Sau khi đã làm xong tất cả, Tiểu Hỏa mới ngẩng cao đầu và quay lại bên cạnh Diệp Bắc Minh.
Giống như muốn tranh công lãnh thưởng. Khóe miệng Diệp Bắc Minh giật giật: “Mày ấy...”
Cô gái thấy vậy, nhanh chóng lao tới chỗ con chó địa ngục cái, nhét nó lại vào túi ma vật.
Nói thế nào cũng không đồng ý thả nó ra nữa. “Tiểu Hỏa... lần sau đừng như vậy nữa”, Diệp Bắc Minh cảnh cáo.
Suy nghĩ một chút, anh lấy ra hai bộ quần áo trẻ em, chính là quần áo mà Diệp. Thanh Lam để lại trong nhãn trữ vật cho anh lúc bé.
Nhiều năm trôi qua, Diệp Bắc Minh vẫn giữ nó bên cạnh. “Tiểu Hỏa, trên này có mùi của mẹ tao không?”
Chó địa ngục bước lên trước và đánh hơi.
“Gâu gâu..."
Đôi tai nó chợt dựng thẳng lên.
“Mày chắc chắn đó là khí tức của mẹ tao chứ? Vả lại mày còn biết đang ở đâu?”, Diệp Bắc Minh kích động hỏi.
“Gâu! Gâu!” Chó địa ngục lại sủa lên 2 tiếng.
“Ở gần đây sao? Được, dẫn tao đi”, Diệp Bắc Minh không chút do dự mà đi theo Tiểu Hỏa.
Cô gái thấy vậy giận dữ hét lên: “Này, anh là loại người gì thế, phải chịu trách nhiệm chứ, ....này!”
“Nơi này u ám như vậy, đừng để tôi lại một mình”. Cô gái nhanh chóng đuổi theo. Diệp Bắc Minh kinh ngạc phát hiện, anh dùng toàn lực lao đi.
Tốc độ của cô gái này so với anh, kỳ thật không chậm hơn là bao: “Cô còn đi theo tôi làm gì?”
Gô gái tức giận nói: “Con chó địa ngục của anh phải chịu trách nhiệm chứ. Ăn sạch rồi đòi phủi đít bỏ đi à?”
“Thôi vậy, cô muốn đi theo thì đi!” Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Nếu có nguy hiểm, tôi không bảo vệ cô được đâu!”
Hai người vừa lao đi khoảng 100 dặm thì nhìn thấy phía trước một đám người đang lao về phía này.
Thanh thế rất lớn.
“Có người!”
Cô gái
Khi Diệp Bắc Minh nhìn rõ hình dáng của người đối diện, bên kia cũng phát hiện ra anh.
“Ha ha, thằng ranh này, thật trùng hợp. Ông đây vừa đúng lúc muốn tìm mày, không ngờ mày lại tự tìm đến tận cửa”, Hà Đức Bản nở nụ cười tàn nhẫn.
“Vội vã như vậy là muốn đi đâu đây? Lế nào muốn đến lo ma chay cho cha mẹ mày?”
Hai lão giả Thiên Quân bên cạnh cùng mười mấy tên tùy tùng lần lượt tản ra. Bao vây Diệp Bắc Minh và cô gái, một con kiến cũng chui không lọt. Sắc mặt Diệp Bắc Minh tối sầm: “Mày đã gặp bố mẹ tao?”
Hà Đức Bản lộ ra nụ cười xấu xa: “Chẳng những gặp qua, ông đây còn biết cha mẹ mày sắp chết rồi”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!