Phù văn trên tế đàn đen phát ra một cỗ năng lượng mạnh mẽ, giống như núi lửa phun trào, phù văn được khắc trên đó lần lượt phát sáng, dần ngưng tụ thành một cỗ sức mạnh huyền bí.
Giây tiếp theo.
Rầm rầm! Một âm thanh trầm thấp vang lên.
Tế đàn đen vậy mà lại xuất hiện một vết nứt hình chữ S, giống như hoa văn của Thái Cực Quyền.
Một hang động tối tăm xuất hiện trước mắt, dẫn thẳng xuống lòng đất. Ầm!
Trong hang động, ma khí giống như sóng thần ào ạt trào ra, nồng đậm đến mức không thể tan.
“Qủa nhiên, là thật, ông không lừa tôi!” Hai mắt Hà Tinh Hà mở to, hưng phấn đến nỗi toàn thân run lên: “Ha ha ha,
xem ra sự cố gắng một năm qua cũng không uổng phí, thứ đó của tộc Thiên Ma lại thật sự bị bỏ quên trong Minh giới này”.
“Chỉ cần đạt được vật đó, ma công đại thành, ta có thể đột phá xiềng xích của cảnh giới Thần Quân”.
Mấy lão giả đi cùng tiến lên: “Chúc mừng công tử!”
Hà Đức Bản cũng vô cùng kích động nói: “Anh, ma công của anh cuối cùng cũng đại thành rồi sao?”
Hà Tinh Hà cười nhạt: “Đi, đem thăng nhóc kia về đây”.
“Vâng ạ!”
Hà Đức Bản cười ranh ma, gật đầu.
Diệp Thanh Lam và Dạ Huyền biến sắc: “Hà Tinh Hà, cậu nói lời mà không giữ lời”.
Hà Tỉnh Hà cười cợt lắc đầu: “Có trách thì trách các người quá ngây thơ, bổn công tử làm việc gì cũng không muốn lưu lại hậu họa”.
“Nếu như con trai hai người không đến Minh Giới, bổn công tử cũng lười đi tìm
“Ai bảo hắn mò tới đây, lại còn đánh thương em trai tôi chứ?”
“Cậu!”
Hai người cực kỳ phẫn nộ.
Hà Tỉnh Hà nhẹ giọng quát lên: “Đừng nói nhảm nữa, mau đi dò đường!” Một luồng ánh sáng đen bay ra, hất bay Diệp Thanh Lam và Dạ Huyền. Hai người trực tiếp bay thẳng vào hang động sâu.