Người phụ nữ bước đến trước người Diệp Bắc Minh, ngón tay thon dài khẽ nâng cằm của Diệp Bắc Minh: “Cháu cả trông thật tuấn tú!”
Diệp Bắc Minh mở to đôi mắt: “Bà là?” “Khà khà khà, tôi là Hoàng Ma, là cô của cậu”. Người phụ nữ yêu mị liếm môi: “Cháu cả mau lại đây cho cô hôn một cái!”
Diệp Bắc Minh nhảy lùi lại: “Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Các người thực sự là anh em của bố của tôi ư?”
Địa Ma nổi nóng, quát một tiếng: “Phí lời, tộc Thiên Ma ta sinh ra từ Hỗn Độn, tuy không có quan hệ máu mủ!”
“Nhưng cùng một nguồn gốc, Thiên Địa Huyền Hoàng, Vũ Trị Hồng Hoang! Đó là tám bộ tộc Thiên Mail”
“Một là Thiên Chúng, hai là Long Chúng, ba là Dạ Xoa, bốn là Càn Đạt Bà, năm là A Tu La, sáu là Già Lâu La, bảy là Khẩn Na La, tám là Ma Miên La Già”.
“Bố của cậu là Huyền Ma, vừa là Dạ Xoa! Cho nên tên là Dạ Huyền đúng không?”
“Dạ Xoa song sinh, bố của cậu còn có một em gái tên là Tử Huyền!” “Chẳng lẽ bác hai của cậu lại lừa cậu sao? Nhóc thối!”
Địa Ma bước lên đáp trước người Diệp Bắc Minh, vỗ mạnh lên bả vai của anht
Phập!
Diệp Bắc Minh như bị sét đánh, nửa thân người lún xuống đất! Phụt...
Phun ra một ngụm máu tươi!
“Tiểu sư đệ!"
Liễu Như Khanh mau chóng xông đến.
Trong ma khí vang lên mấy giọng tức giậ không biết nặng nhẹ!”
“Mẹ kiếp, lão nhị, ông đừng “Một cái võ của ông có thể đập vỡ cả ngọn núi, ông làm vậy, cháu trai chịu nổi không?” “Cút, mẹ kiếp!” Một bóng đen ập đến, một cú đá bay!
Phập một tiếng vang lên, cả người Địa Ma bay ngược ra, đập mạnh vào một dãy núi cách ngàn mét.
Ầm ầm!
Dãy núi sập đổ, khói bụi ngút trời!