Diệp Bắc Minh thầm nghĩ trong lòng: 'Nơi này một đội ngũ tuần tra bất kỳ cũng sánh ngang với một tông môn của Thần Giới có thể lấy ra được sức chiến
đấu cao nhất đấy nhỉ!"
“Mình đến nơi này, cảm thấy xiềng xích của Thần Giới cũng biến mất hơn nửa!"
“Tìm cơ hội nâng cao cảnh giới, rồi đi tìm tung tích của sư tỷ!" Đang nghĩ vậy.
Nghê Hoàng đứng ngoài một cung điện hoa lệ, một đám người canh ở cửa, người nào cũng quỳ xuống đất.
Nghê Hoàng đi về phía cổng lớn đại điện.
Khi Diệp Bắc Minh đi theo thì bị mấy thị vệ ngăn lại: “Đứng lại, đây không phải là nơi anh có thể vào!”
“Tránh rai” Nghê Hoàng khế quát một tiếng. Mấy thị vệ khế cười: “Tiểu thư Nghê Hoàng, đừng làm khó chúng tôi”.
Nghê Hoàng lạnh mặt: “Anh Diệp là bạn của tôi, thân phận của tôi vẫn còn đó, chẳng lẽ tôi không nói được các anh hả?”
“Hay là quy tắc của Mị tộc chúng tôi cho các anh cái gan ngăn cản khách của bản tiểu thư?”
Vừa dứt lời, đồng tử của mấy thị vệ co lại!
Nhường đường một cách không tình nguyện, để mặc cho Diệp Bắc Minh đi qual
Đi vào đại điện.
Diệp Bắc Minh nhìn thấy bố của Nghê Hoàng, một chiếc giường đặt trong đại điện trang hoàng lộng lẫy, có mấy chục người đứng xung quanh!
Nam nữ già trẻ đều có, có người bi thương, có người lạnh nhạt, có người không biểu cảm.
Một người đàn ông như xác khô nằm trên giường! Huyết mạch cạn kiệt!
Không còn sức sống!
Ngay cả trái tim cũng ngừng đập!
Nếu người này nhắm mắt, Diệp Bắc Minh chắc chắn sẽ cho rằng đây là người chết!
Nhưng người chết này lại mở mắt, nhìn chằm chằm Nghê Hoàng đi vào, khóe miệng lộ ra nụ cười: “Hoàng Nhi, con vẫn không tha thứ cho bố sao?”