Cũng không như trong tưởng tượng.
Tim Diệp Bắc Minh nổ tung!
Mà vô cùng bình tĩnh!
Đúng vậy, Diệp Bắc Minh giống như không sao cả đứng ở đó, kiếm Đoạn Long trong tay chém xuống.
“Sao có thể…”
Người đàn ông kinh ngạc kêu lên một tiếng.
Sau đó...
Không có sau đó, đầu ông ta bay ra ngoài, tách với thi thể.
Lưu Bán Thành sợ đến choáng váng, trợn trừng mắt, kinh ngạc hô lên: “Mày… mày rốt cuộc có thực lực gì?”
Đây chính là Võ Vương đỉnh phong đấy!
Một quyền đánh vào tim Diệp Bắc Minh, anh lại không chết?
Đừng nói Lưu Bán Thành không chấp nhận nổi, cho dù là lão Phí Võ Hoàng sơ kỳ cũng không thể nào chấp nhận được điều này!!!
Giáp kim ty tàm có thể triệt tiêu 90% sức mạnh.
Một quyền vừa rồi nhìn giống như là Võ Vương đỉnh phong đánh ra.
Trên thực tế khi rơi vào ngực Diệp Bắc Minh còn không bằng một kích của Tông Sư!
Anh sao có thể có chuyện gì được?
Sắc mặt lão Phí rét lạnh đến cực điểm, không ngờ còn chưa ra tay đã hao tổn hai người.
“Diệp Bắc Minh, mày quả nhiên có chút bản lĩnh!”
“Thanh kiếm trong tay mày là của người phụ nữ để lại?”
“Còn cả công pháp tu luyện cũng là của bà ta?”
“Giao ra đi, tao có thể cho mày toàn thây, bảo người ta chôn cất mày tử tế”.
Giọng lão Phí bình tĩnh.
Nhưng rất lạnh!
Khiến người ta không lạnh mà run.
Đôi mắt Diệp Bắc Minh lạnh đến cực điểm: “Ông biết được bao nhiêu chuyện của hai mươi ba năm trước?”
“Tao biết bao nhiêu?”
Lão Phí cười: “Lão phu chính là tàn dư năm đó, người phụ nữ đó là mẹ cậu?”
“Hắc hắc hắc...”