“Làm sao có thể!”
Trương La Vân há hốc miệng, cả người thộn ra!
Diệp Bắc Minh chẳng thèm để ý ông ta, trực tiếp truyền âm: “Kiếm Càn Khôn 'Trấn Ngục, trong giáo mác Mặc Phong có khí linh không?”
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trả lời chắc chăn: “Chủ nhân, tôi cảm nhận được khí tức của khí linh!”
“Tuy hơi yếu, nhưng có tồn tại!” “Được!” Diệp Bắc Minh khế động trong lòng.
Một ý nghĩ, trực tiếp thu giáo mác Mặc Phong vào trong không gian của tháp Càn Khôn Trấn Ngục!
Đồng thời, thần hồn tiến vào trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Thần hồn cầm giáo mác Mặc Phong đến trước cổng lớn tầng một tháp Càn Khôn Trấn Ngục, trong lúc chuẩn bị đẩy cửa đi vào!
Vùi! Vùi VùiI
Giáo mác Mặc Phong rung lên dữ dội, giống như cảm nhận được thứ gì khủng bố, phản kháng kịch liệt!
Diệp Bắc Minh sầm mặt: “Nếu mày dám phản kháng, tao bảo đảm trực tiếp diệt đi ý thức của mày!”
Quả nhiên. Lời vừa được nói ra, giáo mác Mặc Phong yên lặng hẳn!
Diệp Bắc Minh đẩy mở cổng lớn tầng một tháp Càn Khôn Trấn Ngục đi vào bên trong!
Ba cái bục nhỏ hiện ra trước mắt!
Lúc trước, lần đầu tiên anh đi vào tháp Càn Khôn Trấn Ngục, đã có được ba món bảo vật ở tầng thứ nhất!
“Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, tôi đặt giáo mác Mặc Phong lên trên có hiệu quả thật không?”
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Chủ nhân, tôi cũng không biết, có lẽ có...” “Được”. Diệp Bắc Minh hít sâu một hơi.
Ôm tâm trạng thấp thỏm lo âu đặt giáo mác Mặc Phong lên trên một cái bục nhỏ trong đó!
Trong tích tắc, tháp Càn Khôn Trấn Ngục khẽ rung lên!
Cả tầng một lập tức sáng lên ánh sáng trắng trong suốt, giống hy hệt như lần đầu tiên Diệp Bắc Minh tiến vào tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Sau đó.
Ánh sáng trắng ảm đạm dần!
Cảm giác quen thuộc truyền đến!
Diệp Bắc Minh kích động đến đỏ mặt tía tai: “Tiểu tháp, tôi vừa cảm nhận được tiểu tháp!”
“Tuy chỉ trong chốc lát, nhưng thực sự tồn tại!” “Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, cô đã đúng!”
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục cũng kích động: “Chủ nhân, tôi cũng cảm nhận được khí tức của chú tháp!”
“Tiếp theo, chỉ cần đặt vật có khí linh lên trên mỗi cái bục nhỏ, không chừng chú tháp có thể quay về thật!”
Khóe miệng Diệp Bắc Minh hiện lên nụ cười: “Ha ha ha, tôi hiểu rồi!”
“Bảo vật của mỗi một tầng trong tiểu tháp là do chủ nhân các đời đặt vào đớ”.