Một trận cuồng phong nổi lên, Diệp Tâm và Diệp Nặc bị móng vuốt màu vàng kim đưa lên không trung cao!
“Tâm Nhi!”, “Nặc Nhi!”
Tôn Thiến và Đông Phương Xá Nguyệt kinh hãi kêu lên.
Liền sau đó.
Móng vuốt màu vàng kim hướng vào sâu trong Thái Dương Tông!
Côn Luân Hư thượng cổ nhô lên khỏi mặt đất, bị trực tiếp kéo vào sâu trong khe nứt không gian!
Biến mất.
Không biết qua bao lâu, Diệp Bắc Minh cảm thấy toàn thân ớn lạnh kinh sợ. Bản thân ở trong hỗn độn, cơ thể không ngừng phiêu bay!
“Nơi này là...”
Bỗng nhiên.
Diệp Bắc Minh mở đôi mắt, một tòa tháp đen cổ xưa sừng sững trong làn khí Hỗn Độn!
Thân tháp xám mờ, vô cùng quen mắt. “Tiểu tháp!”
Diệp Bắc Minh giật mình: “Thời gian không gian quay ngược lại! Thế giới trong tháp, đây là thế giới trong tháp!”
“Tiểu tháp, thời gian đã quay ngược thành công, tôi thắng rồi”.
“Tôi đã cứu được mọi người, tất cả đều an toàn rồi, tiểu tháp, cảm ơn ông!” Diệp Bắc Minh vô cùng kích động.
Bất luận anh lên tiếng thế nào, cũng không có hồi đáp!
“Tiểu tháp?”
Diệp Bắc Minh ngẩn người: “Tại sao ông không trả lời tôi?”
“Tiểu tháp...”
Không biết qua bao lâu, trong đầu vang lên giọng nói âm u: “Chủ nhân, đừng gọi nữa, chú tháp đi rồi..."
Trái tim của Diệp Bắc Minh run lên: “Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục? Là cô đang nói sao?”
“Cô nói vậy là có ý gì? Cái gì mà tiểu tháp đi rồi? Rốt cuộc là có ý gì!”
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng: “Chú tháp dùng sức mạnh càn khôn nghịch chuyển không gian thời gian, đã tiêu tan sức mạnh của mình, sợ rằng..”
“Cái gì?” Cảm giác khó thở truyền đến.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!