Vương Bình Cô ngẩng đầu với đôi mắt đỏ bừng: “Tôi là trưởng lão của thần cung Lục Đạo, còn là sư phụ của Chu Nhược Giail”
“Cậu đối xử với tôi như vậy, không sợ bị trời đánh hả?”
“Còn dám sủa hả? Dập đầu!”
Diệp Bắc Minh lướt nhìn bà ta một cái, năm ngón tay ép xuống!
Đầu của Vương Bình Cô đập xuống đất, phát ra tiếng phập bức bối!
Lại đang dập đầu thật!
“Diệp Bắc Minh, cậu sẽ không được chết tử tế đâu!”
Vương Bình Cô xấu hổ tức giận muốn chết, nghiến răng nghiến lợi nhìn sang Chu Nhược Giai: “Chu Nhược Giai, cô nhìn sư phụ của mình bị người khác ức hiếp, chẳng lẽ không có chút phản ứng nào sao?”
“Cô phản bội tông môn, đó là bất trung!”
“Cô ức hiếp sư diệt tổ, đó là bất hiếu!”
“Loại bất trung bất hiếu như cô...”
Chu Nhược Giai hơi khó xử, đang định lên tiếng.
Diệp Bắc Minh nhả ra hai chữ: “Ồn ào!”
Giơ chân dẫm lên đầu của Vương Bình Cô, khiến miệng bà ta lún xuống sâu dưới đất!
Không thốt ra được một câu!
“A.."
Vương Bình Cô điên cuồng gào thét, lại không thể nói được! Miệng chỉ có thể phát ra tiếng ư ư ư, vô cùng ấm ức!
Bỗng nhiên, một giọng nói băng lạnh vang lên: “Diệp Bắc Minh, thả sư phụ của tôi ra, nếu không tôi giết cô ta!”