Lời vừa được nói ra, vẻ mặt binh sĩ canh thành khác đều biến sắc!
Có người không nhịn được cầu xin: “Cậu Khương, Vương Khinh Hậu chỉ có thực lực cảnh giới thần đế sơ kỳ, ba trăm roi giáng xuống, sợ rằng không chết cũng phết”
“Cậu tha cho anh ta lần này đi!”
Khương Kiếm Phong lạnh lùng hừ một tiếng: “Quy tắc là quy tắc!”
“Mày thay cầu xin thay hắn, hay là mày chịu ba trăm roi này?”
“Việc này...”
Người cầu xin sợ đến vội vàng lùi lại, những người khác cũng đều im miệng!
“Người đâu, hành hình!” Khương Kiếm Phong lạnh lùng quát một tiếng.
Hai người đàn ông trung niên phía sau bước lên một bước, định ra tay.
Diệp Bắc Minh cau mày: “Hầu Tử, vẫn còn đang ở cổng thành, cách cổng thành chưa đến hai mươi bước, đâu có tính là rời khỏi vị trí2”
“Ô!”
Khương Kiếm Phong cười quái dị một tiếng.
Cười như không cười nhìn Diệp Bắc Minh: “Tao nói hắn tự ý với khỏi vị trí thì là tự ý rời khỏi vị trí, cho dù hắn rời một bước thì cũng vậy!”
“Nhóc con, làm sao? Mày không phục hả?”
Sắc mặt Diệp Bắc Minh trầm xuống.
Một luồng lửa giận ngút lên trong lòng!
Hầu Tử thấy tình hình không ổn, vội vàng kéo Diệp Bắc Minh: “Anh Diệp... đừng! Anh vừa đến thần giới, tuyệt đối đừng đắc tội người khác!”
“Ba trăm roi thôi, cũng không có gì ghê ghớm