Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Sợ là không kịp rồi!”
Liền sau đó, phía sau vang lên một tràng cười lớn: “Ha ha ha, súc sinh, mày đến nhanh thật đấy!”
“Xem ra mày vẫn quan tâm đến con đề điện này, tao giấu nó ở nơi sâu trong thủy lao nhà họ Ngư mà mày cũng có thể †ìm được đến đây?”
Vừa dứt lời.
Mấy bóng hình lần lượt đi đến!
Ngư Chính Dương và Thạch Ngọc Hồng đi phía trước nhất, bên cạnh có một người đàn ông khí tức như mãnh hổi
Thạch Trung Hổ, cảnh giới thần tôn đỉnh phong!
Phía sau ba người, ba ông lão khoác áo choàng đen trầm giọng nói: “Lâm Trọng Sơn và Lục Duệ đều do cậu giết phải không? Vừa vào thần giới đã dám giết trưởng lão của Vạn Thần Tông, cậu thật to gan đấy!”
Đôi mắt của một ông lão mặc áo đen khác giấu dưới mũ đảo một lượt: “Nghe nói kẻ này vừa dung hợp hơn một trăm chiếc xương Chí Tôn!”
“Đừng lãng phí thời gian nữa, lập tức giết hắn lấy xươngỊ”
Ba ông lão mặc áo choàng đen cùng gật đầu, định ra tay giết Diệp Bắc MinhI
“Đối đã!”
Thạch Trung Hổ bước ra một bước, chặn ba người: “Coi như tôi không tồn tại hả? Muốn cướp xương Chí Tôn trước mặt Thạch Trung Hổ tôi?”
Ông lão áo choàng đen ở giữa cất giọng lạnh lùng: “Thạch Trung Hổ, Vạn Thần Tông làm việc mà ông cũng muốn nhúng tay hả?”
Ông lão áo choàng đen bên trái càng uy hiếp nói: “Thạch Trung Hổ, ông muốn đối địch với Vạn Thần Tông sao?”
Thạch Trung Hổ cười: “Vạn Thần Tông rất mạnh, nhưng nếu tôi trốn vào rừng rậm Tinh Hồn, Vạn Thần Tông các ông có thể làm gì tôi đây?”
“Ba người các ông muốn ra tay cũng được, tôi muốn lấy một nửa số xương Chí Tôn trong cơ thể tên nhóc này!”
“Cái gì? Một nửa?”
Sắc mặt ba ông lão mặc áo choàng đen sầm xuống: “Thạch Trung Hổ, khẩu vị của ông cũng lớn quá rồi đấy!”
“Không cho? Vậy thì phải bước qua cửa ải của tôi trước đất"
Vừa giơ tay, lòng bàn tay xuất hiện một chiếc rìu khổng lồ màu đen.