Ngư Chính Dương hoàn toàn phát điện, gào thét xông lên cướp lấy roi da trong tay thị nữ, điên cuồng đánh lên người Ngư Thất Tình như mưa rơil
Trong phút chốc.
Cơ thể của Ngư Thất Tình máu thịt mơ hồ!
Ngư Chính Dương vẫn quật mạnh: “Tên súc sinh đó còn muốn thanh kiếm? Nằm mơ đi! Đúng là nằm mơi”
“Ông đây không trả đấy, hắn còn dám đến nhà họ Ngư lấy không?”
“Còn con tiện nhân nhà mày, tao phải đánh chết mày!” Ị,
“Lão gia!"
Ngư Chính Dương giơ cây roi, một người phụ nữ xông vào: “Tôi vừa nhận được tin, nói Thanh Thư đã chết?”
“Lão gia, nhất định là ông lừa tôi đúng không? Là giả, đúngkhông?”
Thạch Ngọc Hồng, vốn là thiếp thất của Ngư Chính Dương!
Sau khi mẹ của Ngư Thất Tình qua đời, bà ta chuyển thành chính thất.
Ngư Chính Dương nhìn vợi, buông cây roi trong tay xuống: “Thanh Thư, nó... đúng là đã chết...
“Không!”
Thạch Ngọc Hồng kêu thảm gào thét, đau khổ ôm lồng ngực: “Tại sao? Tại sao Thanh Thư lại chết?”
“Lão gia, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Ngư Chính Dương đỏ bừng đôi mắt, mau chóng kể lại tất cả mọi chuyện xảy ra ngoài Thái Dương Tông một lượt.
Không hề nói Ngư Thanh Thư tự tìm cái chết, và càng giấu đi chuyện ông ta sợ đến tè ra quần!
Nghe Ngư Chính Dương giải thích xong, Thạch Ngọc Hồng gần như điên cuồng gào thét: “Đều tại con tiện nhân nhà mày, lúc đó nếu không phải mày, thì Thanh Thư đã không chết!”
Bà ta hằm hằm nhìn chằm chằm Ngư Thất Tình!
“Hơn nữa, lúc trước ở Huyền Giới, mày còn giúp tên súc sinh đó”.
“Nếu lúc đó mày không giúp, tên súc đó làm sao có cơ hội tiến vào thần giới?”
“Mày phải chịu toàn bộ trách nhiệm cho cái chết của Thanh Thư!”
Ngư Thất Tình hết sức tranh luận: “Tôi đã nhắc nhở Thanh Thư mấy lần rồi, bảo cậu ta đừng đối địch với anh Diệp!”
“Nếu không phải Thanh Thư khăng khăng làm theo ý mình, làm sao chết chứ? “
“Hơn nữa, bố, bố không thể đảo ngược trắng đen, lúc đó rõ ràng conl”