Vẻ mặt Diệp Bắc Minh biến sắc, vội vàng ra tay khiến Lâm Huyền Phong bình tĩnh lại!
“Sư phụ, sư phụ không sao chứ?” “Tôi không sao”. Lâm Huyền Phong lắc đầu.
Diệp Bắc Minh giật mí mắt: “Sư phụ, rốt cuộc là nơi nào lại khiến sư phụ sợ hãi như vậy?”
Lâm Huyền Phong kiên quyết lắc đầu, đồng tử co lại: “Đồ nhi, cậu đừng hỏi nữa”.
“Một khi cậu biết nơi này, chắc chắn mang đến nguy hiểm cho cậu!”
“Thái Dương Tông là ví dụ tốt nhất, nơi này có thể khiến Thái Dương Tông bị hủy diệt trong một đêm vào lúc hưng thịnh nhất, rốt nhất cậu không cần biết gì hết!”
Diệp Bắc Minh cau chặt mày.
“Tiểu tháp, sư phụ tôi làm sao thế?”
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Thần hồn của ông ta một khi nhớ lại chuyện xưa, sẽ chịu kích thích cực lớn!"
“Tôi đoán, ông ta bị thứ gì dọa sợ rồi”.
Diệp Bắc Minh nghĩ mãi mà không hiểu: “Sư phụ đã là cảnh giới tổ thần, rốt cuộc là cái gì khiến ông ấy sợ hãi như vậy?"
Lúc này.
Khí tức của Lâm Huyền Phong càng lúc càng hư yếu.
“Đồ nhị, vi sư đã đến giới hạn, đây là chiếc nhãn chưởng môn của Thái Dương Tông”.
Nhẹ nhàng giơ tay, đưa qua một chiếc nhẫn màu đen.
Không phải bằng vàng cũng không phải sắt, chỉ một màu đen!
Một con rồng đen khắc nổi vờn quanh chiếc nhẫn, sinh động như thật!
Lúc Diệp Bắc Minh nhận lấy chiếc nhẫn, Lâm Huyền Phong nở một nụ cười an ủi: “Thái Dương Tông, cuối cùng đã có người kế thừa rồi”.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!