Nguyễn Thanh Từ hơi hé cánh môi nhỏ xinh, con ngươi xinh đẹp thu nhỏ lại!
Cô ấy không tin nổi vào mắt mình!
Một giây sau, Nguyễn Thanh Từ hét lên với cường độ âm thanh hai trăm đề-xi-ben: “ÁI Anh... Anh... Anh ăn hiếp người khác!”
“Cô Nguyễn, tôi thật sự không...”
Diệp Bắc Minh đang định giải thích.
Đột nhiên, xương Chí Tôn run lên khe khất
Không ngờ nó lại chủ động nhúc nhích, kẹp nhẹ lấy một điểm nhô lên nào đó!
“Ưm..”
Thân thể yêu kiều của Nguyễn Thanh Từ run rẩy như có dòng điện xẹt qua người.
Không ngờ vừa thoát khỏi hang sói lại rơi vào miệng cọp! “Hức... Hức hức!”
Nguyễn Thanh Từ không nhịn nổi nữa, ôm đầu gối bật khóc!
Diệp Bắc Minh vốn luôn quyết đoán, tàn nhãn khi đối mặt với kẻ thù, lúc này lại lúng túng không biết phải làm thế nào!
Anh muốn rút tay ra nhưng không ngờ năm ngón tay lại như bị hút chặt vào ngực Nguyễn Thanh Từi
Không thể rút ra nổi!
“Thế này là sao?”, Diệp Bắc Minh lấy làm khó hiểu.
Ở trong mắt Nguyễn Thanh Từ thì hành vi vừa rồi của Diệp Bắc Minh chính là anh lại tranh thủ cơ hội bóp ngực cô ấy thêm một lần nữa: “Anh... Quá đáng, không ngờ anh lại là loại người này!”
“Tôi phải giết chết anh!”
Nguyễn Thanh Từ quát khẽ.
Bàn tay ngọc ngà bóp hờ giữa không trung, thanh trường kiếm rơi dưới đất lập tức quay trở lại trong tay cô ấy, chém về phía tay trái của Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh vội vàng giơ tay lên cản lưỡi kiếm lại, máu tươi lập tức chảy ra: “Cô Nguyễn nghe tôi giải thích đã, tôi thật sự không cố ý sàm sỡ côi”
“Là do tay của tôi bị mất kiểm soát!”
“Tôi cũng không biết thế này là thế nào nhưng nó cứ tự tóm lấy cô Nguyễn...”