"Đây chính là người đã giết một trong những người bạn đồng hành của tôi vừa rồi!"
"Cái gì?"
Trần Vạn Lê hơi sửng sốt.
Vừa xuất hiện tại hiện trường, anh ta đã nhìn thấy Diệp Bắc Minh muốn giết Giang Hiêu, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì!
Không ngờ, kẻ giết người trước lại là Giang Hiêu?
Sắc mặt anh ta hơi thay đổi: "Giang Hiêu, những lời anh ta nói có phải là sự thật không?"
Hai mắt Giang Hiêu đỏ hoe, có nhiều người ở đây tận mắt nhìn thấy anh ta công khai giết người, căn bản không thể phản bác lại!
Chỉ có thể gật đầu: "Tôi.
Là do người kia cản đường tôi..."
Diệp Bắc Minh lạnh lùng mở miệng: "Chỉ vì cản đường anh mà anh lại giết người sao?"
"Dám hỏi các vị thần sử, trên đài Phong Thần có quy định nào bảo rằng kẻ cản đường thì sẽ bị giết không?"
Toàn trường im lặng! Sắc mặt Trần Vạn Lê càng tối sầm hơn "Xin hãy trả lời tôi!"
Diệp Bắc Minh hét lớn một tiếng, nhìn chằm chăm vào Trần Vạn Lê.
Trần Vạn Lê có chút tức giận: "Thăng nhóc này, anh đang chất vấn bổn thần sử sao?"
Diệp Bắc Minh trả lời đúng mực: "Có phải thần sử đang muốn bảo vệ người này không?”
"Anh!"
Trần Vạn Lê trợn to hai mắt, hung dữ nhìn chằm chăm Diệp Bắc Minh.
Ở đây có nhiều người như vậy, làm sao anh ta dám bao che cho Giang Hiêu ngay trước mặt mọi người!
Đừng để đến lúc đó không những không thể cứu được người mà ngay cả bản thân cũng gặp họa: "Bổn thần sử rất
công bằng, sao có thể bao che cho anh ta?"
Diệp Bắc Minh gật đầu đáp: "Được, vậy mời thần sử giết chết người này đi!"