Mấy người nhà họ Cổ gật đầu.
Con ngươi của Phó Toàn Thịnh thu nhỏ lại: “Chẳng phải tên nhóc này đã tàn phế rồi sao? Sao cậu ta vẫn còn có thể tham gia vào cuộc tuyển chọn thần tướng?”
“Lẽ nào lời đồn là thật? Cậu ta thật sự hồi phục rồi ư?”
“Sao có thể như vậy được! Lão tổ Thí Thiên liều chết vẫn không giết chết được tên nhóc này đã đành!”
“Ấy vậy mà ngay cả đánh cho cậu ta tàn phế thôi cũng không thể ư?”
Phó Toàn Thịnh đang nghĩ như vậy thì người của học viện Viễn Cổ đã đi xuyên qua đám đông.
Cả nhóm bước tới dưới chân thành Thiên Dung. “Học viện Viễn Cổ đã có mặt đông đủ!”
Vương Nguyên nhìn Diệp Bắc Minh, tận sâu trong đáy mắt hăn ánh lên niềm kính sợ.
Tuy nhiên, dù sao hắn cũng là thần sử nên vẫn cần phải duy trì phong độ của bản thân: “Được rồi, tất cả đều đã có mặt đông đủ, chúng ta đi thôi!”
“Chờ một chút!”
Bỗng nhiên có một người lên tiếng.
Vèo!l
Tất cả mọi người đổ dồn lại nhìn một chàng trai trẻ!
Chàng trai trẻ ấy chính là Diệp Bắc Minh!
Vương Nguyên sững người, bất giác nuốt nước bọt: “Cậu Diệp, ngài... Có chuyện gì vậy?”
“Trời ạ..."
“Chuyện gì thế này?”
“Sao thần sử lại gọi Diệp Bắc Minh là cậu Diệp? Hơn nữa còn gọi cậu ta là ngài...”
Tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều sững sờ. Diệp Bắc Minh sải bước tiến lên, đứng chặn trước mặt đội
ngũ của nhà họ Phó: “Người của nhà họ Diệp, nhà họ Cổ và học viện Viễn Cổ có thể đi!”
“Còn nhà họ Phó thì phải ở lại!”
“Đúng rồi, tiện thể cho tôi hỏi một câu, chỉ cần chưa đặt chân vào thành Thiên Dung thì các thần sử sẽ không can thiệp vào chuyện tranh đấu ở Huyền Giới chúng tôi đúng không?”
Con ngươi của Vương Nguyên và Ngư Thất Tình thu nhỏ lại.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!