Thần Giới ư?
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Chẳng phải Đông Phương Xá Nguyệt đang ở U Minh Giới cùng với các sư tỷ của tôi hay sao? Tại sao giờ lại ở Thần Giới?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Chuyện này thì bản tháp cũng không biết nhưng có thể chắc chăn rắng mẹ con họ đều bình an!”
Diệp Bắc Minh thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, anh bỗng hỏi tiếp: “Vậy còn bố mẹ tôi và các sư tỷ thì sao?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục ngẫm nghĩ một chút rồi đáp: “Tạm thời bản tháp không cảm ứng được hơi thở của họ!”
Diệp Bắc Minh nhướng mày, trong lòng có dự cảm chẳng lành!
Bên ngoài thành Thiên Dung, người đông nghìn nghịt.
Hơn một triệu người tu võ †ề tựu về đây, hôm nay chính là ngày thần giáng!
Một khi vượt qua được tuyển chọn thần giáng là sẽ được lên Thần Giới.
Dù chỉ trở thành một người hầu của Thần thôi thì tiền đồ tương lai cũng vẫn vô cùng rộng mởi
Nếu như may mản được thế lực Thần Giới chọn trúng thì không chỉ bản thân người đó một bước lên mây mà thế lực sau lưng người này cũng sẽ được thơm lây!
Lúc này, cửa thành Thiên Dung đóng kín.
Tất cả mọi người đều mong mỏi trông ngóng.
Toàn bộ người của nhà họ Diệp, nhà họ Cổ, nhà họ Phó đều đã có mặt đầy đủ.
Diệp Kinh Vân, Diệp Cuồng Nhân dẫn theo mười truyền nhân thuộc chỉ trưởng của nhà họ Diệp, trong đó có Diệp Vy Ny, lẳng lặng chờ đợi!
“Sao người của học viện Viễn Cổ vẫn chưa tới vậy? Nếu bọn họ không tới thì cửa thành Thiên Dung sẽ không mởi”
“Chẳng lẽ mọi người lại phải chờ đám người của học viện Viễn Cổ hay sao?”
“Đúng là chẳng ra làm sao, rõ ràng bọn họ là thế lực yếu nhất trong số chúng ta nhưng lại dám kiêu ngạo như vậy!”
Trong đám người nhà họ Diệp, nhà họ Cổ, nhà họ Phó, có một số thanh niên tỏ ý không vui.
Tất cả bọn họ đều là thiên tài kiệt xuất hàng đầu được gia tộc tuyển chọn nên!
Đâu ai chịu bằng lòng đứng chờ người khác dưới ánh nắng mặt trời chói chang cơ chứ?