“Kẻ này, nhà họ Ngư tôi cần rồi!”
Vương Nguyên cười quái dị một tiếng: “Chị Thất Tình, tôi thấy ánh mắt của chị nhìn anh ta không đúng lắm!”
“Là nhà họ Ngư cần anh ta, hay là chị Thất Tình chị cần anh ta?”
“Cậu!” Ngư Thất Tình ngẩn người, trong đầu bất giác lóe lên bóng hình của Diệp Bắc Minh: “Cậu nói linh tinh gì thế hả? Tuy anh ta có thiên phú nghịch thiên, lại còn đẹp trai!”
“Nhưng ai mà thích một kẻ cuồng ngạo tự đại như anh ta chứ?”
“Hơn nữa, bên cạnh anh ta có quá nhiều phụ nữ, tôi với anh ta vốn là không thể nào!”
“Vậy sao?” Thấy Vương Nguyên cười quái dị.
Ngư Thất Tình đỏ mặt, tức giận nói: “Nhóc thối, cậu dám giỡn tôi?”
“Tôi phải nói chuyện này với chị của cậu mới được!”
“A, chị Thất Tình, đừng mà...., Vương Nguyên cầu xin.
Những người trên quảng trường học viện Viễn Cổ lần lượt giải tán.
Mặc Phong Hành đứng từ xa nhìn Diệp Bắc Minh, truyền âm nói: “Thiếu chủ, bây giờ còn không đi xem thánh vật của Hoa tộc thượng cổ sao?”
Diệp Bắc Minh kích động trong lòng, dặn dò mọi người mấy câu: “Tôi có việc phải rời đi mấy ngày, nhất định sẽ quay về trước ngày thần giáng!”
Nói xong, cùng hai người Mặc Phong Hành và Mặc Đình Đình rời khỏi học viện Viễn Cổ.
Đi thẳng đến ngoài sơn cốc nhà họ Mặc!
Nhà họ Mặc Huyền Bảng ngày xưa, đã hóa thành đống đổ nát!
Mặc Phong Hành dẫn Diệp Bắc Minh vào sâu trong nhà họ Mặc.
Mở ra một cánh cửa đá ở tận cuối kho báu đã bị cướp sạch sẽ.