Tân Bách Hùng sáng mắt lên: “Hợp lý! Quá hợp lý!”
“Lão Trương, ông quen biết thần sứ mà sao không nói sớm!”
“Sớm biết ông có mối quan hệ này, tôi còn sợ cái gì!”
Mấy người Diệp Bắc Minh về đến viện, đi vào một đại điện lớn.
Kiếm Phá Thiên đuổi hết những người không phận sự ra, đóng cửa lại.
Lúc này.
Trong phòng chỉ còn lại Diệp Bắc Minh, Hầu Tử, Chu Nhược Giai, Long Khuynh Vũ.
Đám người Hoa Linh Lung, Mặc Phong Hành, Mặc Đình Đình.
“Cậu nhóc Diệp, sức mạnh một quyền của cậu rốt cuộc khủng bố đến mức nào?”, Kiếm Phá Thiên nghỉ hoặc hỏi.
Diệp Bắc Minh suy nghĩ một lúc, lắc đầu: “Tôi cũng không biết”.
Kiếm Phá Thiên trầm mặc một lát: “Cậu nhóc Diệp, bây giờ cậu dùng sức mạnh lớn nhất thử đấm một quyền cho tôi xeml”
Diệp Bắc Minh ngẩn người: “Kiếm tiền bối, ông chắc chắn không?”
“Chắc chắn!”
Kiếm Phá Thiên chắc chắn gật đùa, lùi lại mười mấy bước bày tư thế phòng ngự.
Diệp Bắc Minh trực tiếp tấn công ra một quyền! Âm ầm!
Giống như sét đánh, trời đất sập đổ!
Không khí xung quanh phát ra tiếng nổ bức bối, tất cả nội thất trong cả đại điện đều hóa thành bột vụn ngay tại chỗ!
“Phụt!”
Kiếm Phá Thiên vốn không đỡ được sức mạnh của quyền này, lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
Sau khi lùi lại mấy chục bước, cơ thể đập mạnh lên cửa lớn của đại điện!