Sau khi ngẫm nghĩ mấy giây, cô ta vẫy tay về phía góc tối: “Ông Kính, nếu như anh ấy thực sự gặp nguy hiểm thì nhất định phải bảo vệ tính mạng cho anh ấy!”
“Vâng!”
Trong bóng tối vang lên một giọng nói rồi biến mất.
Cách đó trăm dặm.
Phó Toàn Thịnh cầm một miếng ngọc bội trên tay: “Biết rồi, các người theo sát cậu ta cho tôi!”
“Bất kể cậu ta có động tĩnh gì đều phải báo ngay cho tôi biết!”
“Vâng!”
Miếng ngọc bội vang lên một tiếng rồi từ từ tối xuống.
Sau khi cất miếng ngọc bội đi, hai mắt văn đầy tơ máu của Phó Toàn Thịnh nhìn về phía Huyền Các: “Thằng ranh kia sắp tới đây rồi!"
“Lát nữa nhớ giữ mạng cậu ta lại cho tôi, nhất định tôi phải bắt cậu ta quỳ gối trước mộ của con trai tôi sám hối!”
“Muốn sống không được, muốn chết không xong!”
Vừa rời khỏi Huyền Các.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng: “Nhóc con, cậu không được đi tiếp nữa!”
“Cách đây trăm dặm, Phó Toàn Thịnh đã dẫn theo gần hai mươi Đế Tôn chờ cậu rồi!”
“Ngoài ra, còn có một thân thể Bán Thần!”
Diệp Bắc Minh nheo mắt: “Những người này thật đúng là âm hồn bất tán!"
“Tiểu Tháp, ông có chắc chắn giết được bọn họ không?”