Ném vào xe thương vụ!
Nghênh ngang phóng đi.
Chỉ để lại Tôn Thiến liều mạng đuổi theo: “Nhược Tuyết, Nhược Tuyết!!!”, sau khi dạ tiệc kết thúc, Ngụy Yên Nhiên lái xe, chuẩn bị đưa Diệp Bắc Minh về chỗ ở.
Bỗng nhiên.
Điện thoại của Diệp Bắc Minh reo lên, là Hạ Nhược Tuyết gọi tới.
“Alo, Nhược Tuyết, sao vậy?”
Trong điện thoại truyền tới giọng nói của Tôn Thiến: “Diệp Bắc Minh, xảy ra chuyện… xảy ra chuyện lớn rồi!”
“Nhược Tuyết bị một đám người bắt đi”.
Diệp Bắc Minh biến sắc: “Cái gì? Xảy ra chuyện gì vậy!”
Tôn Thiến giải thích qua một lần.
Trong mưa lớn như thác đổ, Hạ Nhược Tuyết bị người ta bắt đi, chỉ còn lại túi xách.
Tôn Thiến tìm thấy điện thoại của Hạ Nhược Tuyết.
Tìm được số của Diệp Bắc Minh, gọi tới thông báo cho anh.
Cô ta chỉ có thể gọi cho Diệp Bắc Minh!
Bởi vì Tôn Thiến cảm giác người bắt Hạ Nhược Tuyết tuyệt đối không phải người bình thường.
Báo cảnh sát vô dụng!
Diệp Bắc Minh bảo cô ta định vị qua: “Tôn Thiến, cô ở dưới tầng công ty đợi tôi, đừng gấp, tôi lập tức tới ngay”.
Ngụy Yên Nhiên bất ngờ: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Tôi có một người bạn gặp nguy hiểm, mượn xe cô chút”.
“Được”.
Ngụy Yên Nhiên gật đầu.
Diệp Bắc Minh lái xe thể thao của Ngụy Yên Nhiên phóng ra khỏi Trung Hải, chạy thẳng tới Kim Lăng.
Nửa tiếng sau, Diệp Bắc Minh đi đến công ty của Tôn Thiến.
Tôn Thiến ngồi ở trên bậc thang, toàn thân ướt đẫm, khóc tỉ tê.
Sau khi nhìn thấy Diệp Bắc Minh, Tôn Thiến lập tức xông đến: “Mau cứu Nhược Tuyết, cầu xin anh cứu Nhược Tuyết!”
“Yên tâm, không cần nói tôi cũng biết”.
Diệp Bắc Minh nhìn túi xách Hạ Nhược Tuyết bỏ lại.
“Tháp Càn Khôn Trấn Ngục còn có thể dùng theo dõi vạn dặm không?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!